“Chương trình gì vậy?” Đào Nhiên tò mò hỏi.
Phan Oánh Oánh lườm qua, “Tớ nói cậu đó, Đào Nhiên à, đừng có cắm mặt cả ngày vào đống mã đó nữa được không? Dù sao cũng nên quan tâm đến thế giới bên ngoài một chút
Mấy tháng trước, không phải Thẩm Thanh Lan đạt được giải thưởng quốc tế gì đó à, giới truyền thông tuyên truyền liên tục, có nhiều chương trình còn mời cô ấy tham gia
Tuy đều muốn mời cô ấy lên chương trình, nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị từ chối, ai biết cô ấy lại nhận lời
Mới đầu tớ còn thấy kỳ lạ, không ngờ hôm chương trình quay trực tiếp lại là sinh nhật chồng cô ấy
Theo tớ đoán, cô ấy nhận lời mời là bởi vì thời gian phát sóng của chương trình
Cậu nói xem, đây3có phải là quà sinh nhật cô ấy tặng chồng không? Trước mặt con dân cả nước công khai tỏ tình, chà chà! Lãng mạn phết nhỉ? Lẽ nào đây chính là sự lãng mạn của các nữ nghệ sĩ ư?” Mắt Phan Oánh Oánh sáng như sao.
Đào Nhiên nhìn mà buồn cười, “Nếu không phải mình biết xu hướng giới tính của cậu bình thường, chắc sẽ nghĩ cậu yêu Thẩm Thanh Lan mất rồi.” Cái bản mặt mê gái kia chẳng khác gì một fan cuồng não tàn.
“Thẩm Thanh Lan là nữ thần trong lòng tớ mà, vốn có thể dựa vào khuôn mặt để kiểm cơm, nhưng cô ấy lại dựa vào tài hoa của mình để đi lên
Không những thế, cô ấy còn có ngoại hình đẹp, gia thể tốt, tính tình tốt, đặc biệt là khi chất lạnh lùng, rõ ràng0là tiên nữ hạ phàm, nhưng dáng vẻ lúc cười lên lại cứ như nắng ấm trong ngày đông ấy
Ôi ôi! Cậu nói xem tại sao trên đời này lại có một người phụ nữ hoàn hảo như vậy nhỉ? Nếu tớ mà là đàn ông, tớ sẽ yêu cô ấy đến điên cuồng luôn!”
“Hà hà, tớ thấy cậu bây giờ cũng có khác gì đâu, thật muốn quay clip màn vừa nãy cho bạn trai cậu xem, tớ cực kỳ muốn biết bạn trai cậu mà thấy cái bản mặt dại gái này của cậu thì có ghét bỏ cậu không.” Đào Nhiên ra vẻ ghét bỏ
Phan Oánh Oánh khẽ hừ, “Cậu đang đố kỵ chứ gì, lão ta còn lâu mới dám ghét bỏ tớ, nếu dám thì xem tớ có đánh cho nhừ xương không.” Phan Oánh Oánh giơ nắm đấm, ra vẻ5hung dữ nói.
Đào Nhiên chế giễu, “Cũng chỉ có lão ta mới chịu nổi cái tính dữ như cọp của cậu.” “Cậu có biết đó gọi là gì không? Là một người muốn đánh, một người nguyện ăn đòn, tớ với lão ấy là tình yêu đích thực, tình yêu đích thực hiểu không?” Phan Oánh Oánh đắc ý
Cô và bạn trai bắt đầu quen nhau từ năm nhất đại học, đến nay cũng sáu bảy năm rồi, tình cảm vô cùng bền vững, đôi bên dự tính nửa đầu năm sau sẽ kết hôn
Gần đây bọn họ có đi xem nhà, nhưng giá nhà ở thủ đô quá cao, như tiến dành dụm của cả hai thì đến cái nhà vệ sinh cũng không mua được, vì vậy bọn họ định về quê bạn trai mua nhà
May là quê bạn trai cách thủ đô không4xa lắm, ngồi tàu cao tốc tầm nửa tiếng là đến, giá tiền cũng nằm trong phạm vi hai người có thể chi trả.
Đào Nhiên chỉ xem khúc cuối của chương trình trực tiếp, thấy không có chương trình có Thẩm Thanh Lan xuất hiện nữa thì lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu đống code của mình
Phan Oánh Oánh ở đó huyền thuyền một hồi lâu cũng không nghe thấy Đào Nhiên trả lời, quay đầu nhìn quả nhiên thấy cô lại đang nghiên cứu đống code của mình rồi.
Phan Oánh Oánh tuy là bạn cùng lớp với Đào Nhiên, cũng học lập trình như nhau, nhưng trong bốn năm đại học cô nàng chỉ lo yêu đương, nên kiến thức trong sách vở mà cô nắm được gần như là bằng không
Với lại cô cũng không có tư chất trên phương diện này, mỗi9lần thi cử đều là nhờ vận dụng đủ đường mới đủ điểm qua
Cô quá hiểu rõ bản thân, thế nên sau khi tốt nghiệp cô không lựa chọn theo ngành này, mà đi làm tư vấn thời trang.
Đừng thấy Phan Oánh Oánh gia cảnh bình thường, thế nhưng cô lại hiểu rõ tường tận từng thương hiệu thời trang, lại thêm cái miệng khéo, nên thành tích trong công việc vô cùng tốt.
“Nhiên Nhiên, cậu đừng chỉ để ý đến mấy cái mã đó nữa, nãy giờ tớ nói gì cậu có nghe không?”
Đào Nhiên đáp lại một câu, “Cậu vừa nói gì đấy?” Tớ nói, cậu với anh bạn trai chỉ nghe danh không thấy mặt sao rồi?”
“Rất tốt.”
“Rất tốt là như nào, cậu với anh ta quen nhau cũng ba bốn năm rồi nhỉ, các cậu có dự định gì cho sau này chưa, hay cậu định cư thế này mà chờ anh ta? Tớ nói cho cậu nghe, thanh xuân của con gái có được mấy năm đâu, con gái cứ qua hai mươi lăm là đã bắt đầu mất giá rồi, cậu phải nghĩ cho kỹ đấy.” Phan Oánh Oánh khá bất mãn với bạn trai của Đào Nhiên, quen nhau nhiều năm như vậy mà số lần cô ấy gặp bạn trai chỉ tính trên đầu ngón tay, đến số lần cổ thấy hai người họ gọi điện cho nhau cũng không nhiều.
Đào Nhiên nghe cô nói vậy cũng không có phản ứng gì, “Dạo này anh ấy bận lắm, chờ ít hôm nữa anh ấy hết bận rồi tính!”
Phan Oánh Oánh không vui trừng mắt nhìn cô, “Bạn bận bận, bận đến mức nào, cho dù có bận hơn nữa cũng phải dành thời gian ở bên bạn gái chứ
Cậu là bạn gái chính thức của anh ta đó, không phải kẻ thứ ba, cũng không phải con chó con mèo, rảnh thì chơi đùa, bận thì ném qua một bên không thèm quan tâm.”
Đào Nhiên cau mày, cô không vui khi Phan Oánh Oánh nói Cố Dương như thế, nhưng cô cũng biết rằng cô ấy nói vậy chỉ vì quan tâm mình thôi, “Oánh Oánh, Cố Dương không phải người như vậy.” Anh thực sự rất bận, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh là anh sẽ gọi cho cô ngay.
“Nhiên Nhiên, tớ biết cậu rất thích anh ta, nhưng cậu có chắc anh ta thích cậu cũng như cậu thích anh ta không? Có thể những lời tớ nói bây giờ cậu không muốn nghe, nhưng cậu thử nghĩ xem, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nếu như anh ta thật sự thích cậu thì không nên để cho cậu chờ mãi như vậy, cho dù đính hôn trước cũng được mà, chí ít là một lời hứa hẹn, còn hơn để cậu ở đây một mình khổ sở chờ đợi, rốt cuộc anh ta muốn gì? Muốn chờ đến khi cậu già cỗi vô dụng rồi chia tay à?”
Đào Nhiên sầm mặt, “Oánh Oánh, đừng nói nữa, chuyện giữa tớ và Cố Dương không phải như cậu nghĩ đâu
Anh ấy là quân nhân, mỗi ngày đều bận rất nhiều việc, từ ngày lựa chọn ở bên anh ấy tớ đã biết mình phải đối diện với chuyện gì, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hiện giờ tất cả đều là tớ tự nguyện.”
“Nhiên Nhiên, tớ hỏi cậu một câu thôi, lần cuối cùng hai người liên lạc là khi nào, một tháng trước hay là hai tháng trước?” Đào Nhiên nghe vậy, ánh mắt dần mờ mịt, tính ra cũng hơn ba tháng cô và Cố Dương không liên lạc với nhau rồi, đến tin nhắn cô gửi cho anh cũng như đá chim đáy biển
Phan Oánh Oánh nhìn biểu cảm của cô liền hiểu, thở một hơi dài, “Nhiên Nhiên, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ chắc chắn hy vọng cậu có thể hạnh phúc
Cậu tin tưởng Cố Dương, tớ cũng không tiện nói thêm
Nhưng mà Nhiên Nhiên, tớ vẫn muốn nhiều lời thêm một câu
Trong quân đội không chỉ có nam quân nhân, còn có nữ quân nhân
Những cô gái ấy có thể không đẹp bằng cậu, thế nhưng họ quanh năm cùng ở trong quân đội, ngày ngày bên nhau, khó tránh khỏi...” “Oánh Oánh, Cố Dương sẽ không như thế.” Không đợi Phan Oánh Oánh nói xong, Đào Nhiên đã cắt ngang lời cô ấy, cô tin tưởng Cố Dương như cô tin tưởng chính bản thân mình vậy.
“Rồi rồi, tớ biết cậu không thích nghe tớ nói xấu Cố Dương, tớ sẽ không ở đây làm cho cậu chán ghét nữa, tớ đi đây
Có điều cậu hãy nghiêm túc suy nghĩ về lời tớ nói, phải nghĩ cho mình nhiều hơn, cậu dù sao cũng chỉ là một cô gái.” Cô thực sự không thấy tình cảm giữa Đào Nhiên và Cố Dương khả quan chút nào, trong mối quan hệ này Đào Nhiên luôn là người cho đi, hy sinh, cũng là người luôn chờ đợi
Là một người bạn của cô ấy, cô cảm thấy đau lòng thay.
Trong phòng, Đào Nhiên nhìn đống code trên màn hình máy tính, không còn hứng thú gõ nữa, cô đóng laptop lại, ngây người nhìn xuống sàn nhà một lúc lâu mới cầm điện thoại để bên cạnh lên
Không một cuộc gọi, không một tin nhắn, yên lặng, không có gì cả
“Haiz.” Cô thở dài, soạn một tin nhắn, gửi đi: [Cố Dương, em nhớ anh rồi.]