“Quả Quả, tất cả rồi sẽ qua, sau này chắc chắn em sẽ gặp được một người yêu em, thương em, bằng lòng đối xử tốt với em cả đời, tin anh đi.” Phó Thần Hiên dịu dàng an ủi cô.
Quả Quả mờ mịt nhìn anh qua hai hàng nước mắt, “Anh Thần Hiên, bọn họ đều không phải Bùi Hạo, đều không phải là Bùi Hạo mà em thích, hu hu hu hu.”
Phó Thần Hiên xốc cô dậy, “Ngốc, bọn họ không phải là Bùi Hạo, nhưng bọn họ yêu em, em là duy nhất trong mắt họ
Bùi Hạo có gì tốt đâu, ngoài vẻ bề ngoài khá ưa nhìn, năng lực khá ưu tú, tính tình tốt một chút ra thì chẳng có gì tốt cả.” Lúc nói lời này, Phó Thần3Hiên không nhịn được hơi chột dạ, trong lòng thẩm xin lỗi Bùi Hạo, vì an ủi Quả Quả nên anh mới nói như vậy.
“Không cho anh nói anh ấy như thế, anh Bùi Hạo rất tốt, anh ấy từng cứu em, là anh hùng trong lòng em.” Quả Quả nhíu mày, vẻ mặt không vui, bây giờ rượu mới ngấm nên mặt cô đỏ bừng, vì vừa khóc nên mắt ẩm ướt, trông khá đáng yêu
Con ngươi Phó Thần Hiến khẽ đảo, “Anh ấy cứu em lúc nào?” “Vào mùa hè năm hai.” Tuy Quả Quả đã say, nhưng vẫn kể ra tất cả dưới sự dẫn dắt của Phó Thần Hiên
Từ nhỏ Bùi Hạo đã rất thông minh, mới tám tuổi đã lên cấp hai, anh học xong tiến sĩ khi vừa0tròn hai mươi ba tuổi, ở lại Đại học A làm giảng viên theo lời khuyên của Giang Thần Hi, Quả Quả cũng vừa khéo thi vào Đại học A.
Chẳng qua Bùi Hạo không hề dạy lớp cô, trừ một tiết học ngoại khóa kia, còn lại hai người không hề xuất hiện cùng nhau
Có điều, Quả Quả và Bùi Hạo đã quen từ lâu, dù không phải quan hệ thầy trò thì cũng là bạn của nhau
Bùi Hạo cũng luôn coi Quả Quả là em gái, bình thường ở trong trường cũng quan tâm có khá nhiều.
Mối quan hệ này vốn sẽ cứ thể kéo dài đến hết đời, nhưng đã có một chuyện đã xảy ra khi Quả Quả học năm hai khiến tình cảm của Quả Quả dành cho Bùi Hạo5thay đổi
Mùa hè năm ấy, trường tổ chức buổi ngoại khóa chuyên đề điều tra nghiên cứu, chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ đều có một giáo viên hướng dẫn, Bùi Hạo lại là giáo viên hướng dẫn của tổ ba mà Quả Quả được phân vào
Trong số những địa điểm được chọn có một nơi ở rừng sâu núi hiểm
Bùi Hao vốn định đổi sang nơi khác, vì nơi đó cách xa thành phố, hơn nữa họ cũng không thông thuộc địa hình, nhiều người đi chẳng may xảy ra chuyện thì rất khó xử lý
Có điều, mấy người này đều là sinh viên đại học trẻ trung, làm gì có chuyện chịu nghe lời, bọn họ nhất quyết muốn đi tới đó, kể cả Bùi Hạo cũng không ngăn cản4được, cuối cùng đành phải đồng ý với phương án của họ
Đường núi khó đi, ban đầu Quả Quả còn theo kịp được, cuối cùng lúc đi được nửa đường, cô bỗng nhiên muốn đi vệ sinh, lại ngại không muốn nói với Bùi Hạo, định tự lặng lẽ giải quyết, sau đó sẽ chạy theo đoàn sau
Nhưng sau khi cô giải quyết xong thì mọi người đều đã đi xa rồi.
Cô muốn gọi điện thoại cho Bùi Hạo, nhưng điện thoại không có tín hiệu
Trong tình huống bất đắc dĩ, cô đành đi theo phương hướng trong trí nhớ, đương nhiên là cuối cùng cô bị lạc đường.
Bùi Hạo phát hiện không thấy Quả Quả đâu thì quay lại tìm ngay nhưng không thấy người
Lúc này Quả Quả đã đi men theo hướng9khác
Đường núi ở đây khó đi, Bùi Hạo nóng ruột, sợ Quả Quả xảy ra chuyện nên huy động các bạn trong tổ ghép thành từng nhóm đi tìm, còn một mình anh men theo một phương hướng khác, đi khoảng gần hai cây số mới tìm thấy Quả Quả.
Bấy giờ Quả Quả đã bất cẩn rơi xuống hố của thợ săn và bị thương ở chân
Cô không thể động đậy được, đang ngồi khóc ở dưới đó.
Lúc Bùi Hạo tìm thấy cô, cô đã khóc giống như mèo hoa
Vì chân bị trật khớp, Bùi Hạo đành phải cõng cô quay lại tập hợp với mọi người trong nhóm
“Anh Thần Hiên, anh không biết đâu, khoảnh khắc anh ấy xuất hiện, em như trông thấy anh hùng khoác đám mây ngũ sắc trong phim thường nói ấy.” Sau khi khóc xong, giọng của Quả Quả hơi khàn.
Phó Thần Hiên biết chuyện này, vì Quả quả bị trật khớp nên phải nằm viện hai ngày
Anh cũng được nghe kể khi bọn họ gọi video với nhau, nhưng lại không biết còn có chuyện như vậy
“Vì thế mà em thích anh ấy à?” Phó Thần Hiên cảm thấy khó hiểu.
Quả Quả gật đầu, “Lúc đầu chỉ là thích đơn thuần vậy thôi, nhưng sau này dần dần trở thành yêu.” Khi tình cảm chợt nhen nhóm, cô đã giấu kín trong lòng, định đợi đến khi tốt nghiệp sẽ tỏ tình với anh
Dù sao thì nểu chuyện giảng viên và sinh viên có tình cảm mà truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt với Bùi Hạo.
Thế nhưng, cô chưa kịp tốt nghiệp thì Bùi Hạo đã từ chức ở trường, sau đó vào công ty của ba anh
Tuy bọn họ vẫn liên lạc thường xuyên, nhưng số lần gặp mặt lại rất ít ỏi, hơn nữa Bùi Hạo bận làm quen với công việc trong công ty, thường phải tăng ca, cô nhắn mười tin, có khi anh chỉ trả lời một tin.
Phó Thần Hiền ngẫm nghĩ, không biết có phải là anh nghĩ sai hay không, nhưng anh cảm thấy việc Bùi Hạo từ chức có liên quan đến Quả Quả.
“Anh Thần Hiên, anh ấy sắp kết hôn rồi, em khó chịu quá.” Quả Quả kéo tay áo của Phó Thần Hiên, đáng thương nói
Phó Thần Hiên nhìn khóe mắt đỏ bừng của cô, thở dài thườn thượt, “Đi thôi, chúng ta về nhà trước.” “Em đau đầu lắm, không đi nổi nữa.” Phó Thần Hiên bế Quả Quả từ dưới đất lên, nhét vào trong xe và thắt dây an toàn cho cô
Quả Quả ngoan ngoãn dựa vào ghế, không nói gì nữa
Phó Thần Hiên đi vòng qua bên hông xe rồi nhìn thử, sau đó phát hiện chỉ qua mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà cô đã ngủ mất rồi
Anh đưa Quả Quả về căn hộ trong trung tâm thành phố của mình, đặt cô xuống giường, vừa định lấy khăn lau mặt cho cô, thì Quả Quả bỗng nhiên cầm lấy tay của anh
“Anh Thần Hiên, em muốn ói.” Cô bụm lấy miệng của mình, nhíu mày
Phó Thần Hiên biến sắc, vội vàng đỡ cô dậy đưa cô vào phòng vệ sinh
Đến khi Quả Quả đi ra phòng vệ sinh, cô mới tỉnh táo lại được một chút.
Sau khi Phó Thần Hiên thu dọn phòng vệ sinh xong, thì thấy Quả Quả không ngủ trên giường mà ngồi bó gối ở cửa sổ, ngoảnh đầu sang một bên, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ
Phó Thần Hiên đi tới, cố ý đi khẽ, “Không ngủ đi còn ngồi ở đây làm gì?” Quả Quả ngoảnh đầu lại, ngẩn người nhìn anh, song ánh mắt lại mang vẻ mờ mịt, “Anh Thần Hiên, anh bảo em nên làm gì bây giờ?” Phó Thần Hiên quả thật không có chút kinh nghiệm nào về chuyện tình cảm, anh cũng không biết phải trả lời thế nào khi Quả Quả hỏi vậy
“Quả Quả, không phải anh ấy thì không được sao?”
Quả Quả lắc đầu, “Em không biết, em chỉ biết bây giờ trong lòng em anh ấy rất quan trọng
Biết tin anh ấy chuẩn bị đính hôn, em chỉ thấy tim đau nhói, đau đến mức không thể thở được.” Đây là lần đầu tiên cô thích một người đến vậy
“Cô bé ngốc, tình cảm đơn phương rất đau khổ, nếu được, anh mong em có thể quên đi.” “Em cũng muốn quên, nhưng mà em rất không cam tâm
Rõ ràng em gặp anh ấy trước.” “Quả Quả, chuyện tình cảm không có chuyện đến trước hay đến sau, em hiểu không?” “Em biết, nhưng mà em không cam tâm
Anh Thần Hiên, anh nói xem có phải em không tốt, không đủ ưu tú, vì thế anh ấy mới không thích em không.” Quả Quả lặng lẽ rơi nước mắt, có lẽ kìm nén quá lâu nên một khi vỡ òa thì không thể kiềm chế được nữa
“Không phải, em rất tốt, trong mắt anh, em rất ưu tú.”
“Vậy anh có thích em không?” Quả Quả nhìn anh chằm chằm.
Phó Thần Hiên mỉm cười, “Đương nhiên, trong lòng anh, em giống như Đường Đường, đều là em gái mà anh thương nhất.”
“Anh xem, các anh đều xem em như em gái
Lúc đó anh ấy cũng nói với em như vậy
Nhưng anh Thần Hiên, em không muốn làm em gái của anh ấy.” Phó Thần Hiên xoa đầu cô, không biết nên nói gì để an ủi cô gái đang đau lòng trước mắt.