“Anh, mau dậy đi, hôm nay Tiểu Duệ biểu diễn đó, chúng ta là người nhà không thể đến muộn được.”
Phó Thần Hiên nhíu mày: “Buổi tối mới biểu diễn mà? Mới sáng sớm em gọi anh dậy làm gì?”
“Buổi biểu diễn chính thức như thế, anh không mặc quần áo bình thường được đâu, đương nhiên là đưa anh đi chỉnh trang lại rồi.” Phó Thư Nghệ nói một cách đương nhiên
Phó Thần Hiên đen mặt: “Đường Đường, em để anh ngủ thêm chút nữa đi, trưa anh đi với em cũng kịp mà.”
“Anh đừng ngủ nữa, anh nhìn lại tủ quần áo của mình đi, toàn quần áo bình thường, chẳng có lấy một bộ vest trang trọng
Chúng ta phải đến trung tâm thương mại mua quần áo cho anh đấy, giờ không đi là không kịp đâu.” Đường Đường bước lên, định kéo Phó Thần Hiên3ra khỏi giường, tiếc là sức cô yểu, kéo mãi anh vẫn không nhúc nhích.
“Đường Đường, Phó Thư Nghệ, em gái ngoan của anh, tha cho anh đi
Anh em hai giờ sáng mới ngủ đấy, bây giờ anh buồn ngủ lắm, để anh ngủ thêm mấy tiếng nữa, buổi chiều đi mua quần áo rồi chỉnh trang vẫn kịp mà
Hay em đi trước đi, anh ăn trưa xong sẽ đi tìm em.
Phó Thư Nghệ nhìn kỹ mặt anh, thấy đúng có quầng thâm mắt nên buông tay anh ra: “Được rồi, vậy anh ngủ tiếp đi, trưa em gọi anh dậy vậy.” Phó Thần Hiên xua tay, không thèm mở mắt ra: “Biết rồi, đi đi.”
Có điều ngủ đang ngon lại bị đánh thức, Phó Thần Hiên cũng không ngủ tiếp được, anh nằm thêm năm phút thấy không ngủ được nữa nên rời giường
Anh xuống nhà đúng lúc0Thẩm Thanh Lan bước từ ngoài vào, trong tay còn cầm bình tưới nước, hình như vừa từ vườn hoa về
Sau khi Phó lão gia qua đời, hoa cỏ trong vườn đều do một tay Thẩm Thanh Lan chăm sóc.
Có lẽ vì sống an nhàn, yên bình nên mấy năm nay nên Thẩm Thanh Lan dịu dàng hơn lúc trẻ rất nhiều, chỉ còn lại vẻ thong dong, bình tĩnh lắng đọng qua năm tháng
“Mẹ, chào buổi sáng.” Phó Thần Hiên chào mẹ.
Thẩm Thanh Lan biết con trai ngủ muộn, nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nhướng mày: “Sao không ngủ thêm chút nữa?” Phó Thần Hiên bất đắc dĩ: “Hôm nay là ngày Tiểu Duệ biểu diễn, Đường Đường gọi con dậy từ sáng rồi.” Thẩm Thanh Lan nhớ tớ đứa con gái bộp chộp của mình thì cũng thấy buồn cười: “Dậy rồi thì xuống ăn sáng5đi.”
Phó Thần Hiên xoa tóc, gật đầu, chỉ có ở chung với gia đình, anh mới ăn đủ ba bữa đàng hoàng
Lúc trước đi du học, khi nào không ở nhà chú Allen, anh toàn ngủ nướng, bỏ qua bữa sáng, hoặc là tìm đại cái gì đó để ăn, vì thế nên dạ dày của anh không tốt lắm.
Phó Thần Hiên ăn sáng xong rồi sang phòng sách xử lý một số việc, khi thấy đã đến giờ mới cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Lúc anh đến trung tâm làm đẹp tìm Phó Thư Nghệ, cô vẫn còn đang ở spa trên tầng.
Anh ra ngồi ở khu nghỉ ngơi, đọc một quyển tạp chí cho đỡ nhàm chán
Đợi Phó Thư Nghệ làm đẹp xong cũng qua giờ cơm rồi, buổi sáng Phó Thần Hiên ăn sáng muộn nên không đói lắm, nhưng Phó Thư Nghệ lại đói4lả
Vừa ra ngoài, cô đã lôi kéo Phó Thần Hiên đi ăn cơm, sau đó hai người đến trung tâm thương mại gần đó nhất, mua một bộ vest cho Phó Thần Hiên, tiếp theo cả hai mới quay về trung tâm làm đẹp, lúc cả hai làm xong cũng đã đến giờ rối.
Thẩm Duệ biểu diễn ở phòng nhạc nổi tiếng nhất thủ đô, còn nhỏ tuổi mà đã được biểu diễn ở một nơi như vậy cũng đã cho thấy được thực lực của cậu.
Lúc bọn họ tới, chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Thẩm Duệ, cậu lại đang cầm điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai
Thấy hai người bước vào, Thẩm Duệ nhét điện thoại vào túi: “Anh, chị, hai người đến rồi à.” “Chuẩn bị thế nào rồi?” Phó Thần Hiên nhẹ nhàng hỏi
Thẩm Duệ mỉm cười: “Cũng ổn rồi ạ.”9Để chuẩn bị cho buổi biểu diễn này, cậu đã tập luyện ba tháng và chơi thuần thục tất cả các ca khúc.
Thẩm Thanh Lan chắc chắn sẽ tham gia ngày như hôm nay
Khi Phó Thần Hiên và Phó Thư Nghệ đi từ hậu trường sang thính phòng, Thẩm Thanh Lan đã ngồi vào chỗ rồi
Phó Thư Nghệ ngồi xuống cạnh Thẩm Thanh Lan: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá.”
“Ý con là ngày thường mẹ không đẹp à?” Thẩm Thanh Lan nhướng mày nhìn con gái.
Phó Thư Nghệ cười tủm tỉm: “Đâu ạ, mẹ con là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này, dù không trang điểm cũng khuynh quốc khuynh thành.” “Miệng lưỡi dẻo kẹo.” Thẩm Thanh Lan đánh giá bằng bốn chữ.
Phó Thư Nghệ coi như mẹ đang khen mình, tiếp nhận lời này mà không chột dạ chút nào.
Phó Thần Hiên ngồi phía bên kia Thẩm Thanh Lan, cách thời gian biểu diễn còn mười lăm phút, điện thoại Phó Thần Hiên rung lên.
Anh lấy ra nhìn thoáng qua, nói thầm với Thẩm Thanh Lan: “Mẹ, nhân viên công ty tìm con, con ra ngoài nghe điện thoại đã.” Thẩm Thanh Lan gật đầu
“Phó Thần Hiên, là anh thật à, em còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Phó Thần Hiên vừa nghe điện thoại xong, đang định đi vào thì nghe được giọng nữ quen tai
Anh quay đầu thì thấy Giản Đan đang đứng cách đó không xa, vui mừng nhìn mình.
Giản Đan mặc một bộ váy liền, bước nhanh tới, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, hơi giống cách trang điểm ngày ấy ở quán bar
“Anh cũng tới đây nghe nhạc à?” Giản Đan dịu dàng hỏi
Phó Thần Hiên không ngờ lại gặp cô ở đây, lễ phép gật đầu: “Ừ, còn em thì sao? Đi một mình à?” “Không, em đi cùng bạn, cô ấy vào nhà vệ sinh một lúc, sẽ ra nhanh thôi
À đúng rồi, anh cũng là fan của Thẩm Duệ à?” “Coi như là vậy đi.” Phó Thần Hiên thản nhiên nói.
“Em dõi theo Thẩm Duệ từ lâu lắm rồi, cậu ấy quả là thiên tài âm nhạc
Để được vào xem buổi biểu diễn hôm nay, em phải giành vé từ một tháng trước đây, khó lắm mới có được hai vé” Giản Đan mỉm cười nói
Phó Thần Hiên kiên nhẫn nghe cô nói dù gì nếu bỏ đi vào lúc này sẽ không lịch sự lãm.
“Anh đi một mình à?” Giản Đan thầy cạnh anh không có ai nên tò mò hỏi.
“Anh đi với người nhà, bọn họ vào trong rồi
Cũng đến giờ rồi, chúng ta vào đi.”
“Chờ một chút, bạn em vẫn chưa ra, anh không ngại chờ thêm hai phút chứ?” Phó Thần Hiên định rời đi, nhưng nghe vậy thì dừng lại, cười lịch thiệp: “Không.”
Giản Đan nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại, thấy mãi mà Lâm Tĩnh vẫn chưa ra
Cô sốt ruột rồi nhắn tin cho Lâm Tĩnh
Thật ra hôm nay gặp được Phó Thần Hiên ở đây không phải vô tình, mà là kết quả tính toán tỉ mỉ của Giản Đan.