Có điều, cố định để buổi biểu diễn kết thúc mới vô tình bắt gặp, không ngờ chưa mở màn đã gặp rồi
Đây coi như là một bất ngờ nho nhỏ cho buổi sắp xếp tỉ mỉ này.
Thật ra, Lâm Tĩnh đã ra từ lâu nhưng đứng nép vào chỗ rẽ
Cô đứng nhìn Giản Đan nói chuyện với Phó Thần Hiên, lòng bàn tay toát mồ hôi
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau hai mươi năm xa cách, cô căng thẳng không thôi.
Thấy buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Lâm Tĩnh cắn môi rồi bước qua: “Giản Đan, buổi diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi.” Cô giả vờ như không thấy Phó Thần Hiên.
“Tĩnh Tĩnh, đừng vội, tớ giới thiệu3người bạn với cậu.” Giản Đan giữ cô lại
“Tỉnh Tĩnh? Cậu là Lâm Tĩnh?” Phó Thần Hiên nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tĩnh, đột nhiên mở miệng
Lâm Tĩnh ngẩn ra rồi nhìn về phía Phó Thần Hiên, nét khó hiểu trong mắt chuyển dần thành bất ngờ: “Phó Thần Hiên, lâu rồi không gặp.”
Khóe môi Phó Thần Hiên khẽ cong lên: “Tĩnh Tĩnh, lâu rồi không gặp.”
“Ơ, hai người biết nhau à.” Giản Đan lên tiếng đúng lúc
Phó Thần Hiên cười khẽ: “Hồi nhỏ, anh và Lâm Tĩnh chơi với nhau, còn học chung mẫu giáo
Không ngờ hai người là bạn đấy.” “Hồi đại học em với Tĩnh Tĩnh chung phòng, chúng ta có duyên thật
Vậy em không cần giới thiệu hai người với nhau0nữa nhỉ.” Giản Đan rất vui, cô đã bảo mà, có lẽ Phó Thần Hiên không quên Lâm Tĩnh đâu, chỉ có Lâm Tĩnh ngốc
mới không dám bắt chuyện với Phó Thần Hiên, sợ người ta quên mất cô
“Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào đi
Muốn nói gì thì đợi buổi biểu diễn kết thúc nói tiếp
Phó Thần Hiên, anh thấy được không?”
“Đương nhiên.”
Đương nhiên hai người Lâm Tĩnh không ngồi cùng Phó Thần Hiên, ba người hẹn buổi biểu diễn kết thúc sẽ đi uống một chầu rồi mới tách ra
“Tĩnh Tĩnh, cậu yên tâm đi, Phó Thần Hiên không những nhớ rõ cậu, còn liếc mắt một cái đã nhận ra.” Giản Đan thấy rất vui, như thể vừa hoàn thành5một việc lớn vậy.
Lâm Tĩnh cười ngượng ngùng, cô không ngờ Phó Thần Hiên vẫn còn nhớ mình
“Cậu bảo lát nữa buổi biểu diễn kết thúc tớ nên nói gì bây giờ?” Lâm Tĩnh hỏi đầy thấp thỏm.
“Đương nhiên là ôn chuyện cũ rồi, như thể mới nhanh kéo gần khoảng cách
Nói hết thì nói đến những gì mà hai người các câu trải qua trong mấy năm nay, khoảng cách hai mươi năm phải lấp từ từ
Cậu không phải sốt ruột quá đâu.” Giản Đan bày mưu tính kể cho bạn
Lâm Tĩnh nghiêm túc ngồi nghe Giản Đan nói, có điều hai người họ thì thầm rất nhỏ
Đến lúc Thẩm Duệ lên biểu diễn, cả hai đều im lặng, dù sao đây cũng là một4buổi biểu diễn âm nhạc, nếu cứ ghé đầu thầm thì thì không được lịch sự lắm
Sau khi buổi biểu diễn âm nhạc kết thúc, Phó Thần Hiên không đi cùng gia đình mà nói đi gặp bạn cũ, tụ tập với họ
Thẩm Thanh Lan không hỏi gặp ai mà đưa con gái về trước.
Lâm Tĩnh và Giản Đan đứng chờ anh ở cửa, Giản Đan sợ anh đi mất nên còn gửi tin nhắn báo vị trí cụ thể
“Phó Thần Hiên, bên này.” Giản Đan thấy Phó Thần Hiên chậm rãi bước ra thì vẫy tay với anh, Phó Thần Hiên đi tới.
“Xin lỗi, anh vừa báo với mẹ một câu nên ra muộn.” Phó Thần Hiên xin lỗi, anh không quen để phái nữ9chờ mình
Lâm Tĩnh mỉm cười: “Bọn tớ cũng vừa ra thôi, giờ chúng ta đi đâu?”
“Mị Sắc được không?”
“Được.”
“Em không đi cùng hai người đâu, em phải về viết truyện nữa, mai mà không cập nhật thì hỏng.” Giản Đan lên tiếng, “Dù sao hai người cũng quen nhau từ nhỏ, lâu rồi không gặp nhau chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói
Em không quấy rầy nữa.” Cô nói xong, cho Lâm Tĩnh một ánh mắt cổ vũ rồi đi mất
Lâm Tĩnh ngại ngùng nhìn Phó Thần Hiên, giải thích: “Giản Đan là tác giả mạng, viết truyện là nghề của cô ấy.” “Tớ biết, cô ấy nói với tớ rồi
Đi thôi, xe tớ ở bên kia.” Phó Thần Hiên chỉ ra bãi đỗ xe
Lâm Tĩnh đi sau anh, cô ngước lên nhìn bóng anh, cục bột nếp An An lớn rồi, đã biến thành người đàn ông cao lớn trước mặt cô.
Lâm Tĩnh thấy hơi hoảng hốt, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt
Lúc chưa gặp, cô muốn gặp lại anh, thậm chí không quan tâm đến sự phản đối của cha mẹ mà từ ngàn dặm xa xôi quay về thủ đô
Nhưng khi gặp được rồi, cô không tài nào liên hệ được người đàn ông trước mặt với anh khi còn nhỏ
Năm tháng đã ngăn bọn họ thành hai thế giới sao?
Lâm Tĩnh tập trung suy nghĩ, không để ý rằng Phó Thần Hiên đã dừng bước
Cô đâm vào người anh, Phó Thần Hiên buồn cười: “Cậu nghĩ gì thể, đi đường cũng không để ý?”
Lâm Tĩnh xấu hổ: “À, tớ nhớ tới vài chuyện lúc nhỏ nên thất thần thôi.”
Phó Thần Hiên cười, mở cửa xe: “Mời.”
Cảm giác xa cách trong lòng khiến Lâm Tĩnh không nói gì trong suốt quãng đường đi
Mị Sắc cách nơi đây cũng không xa, hai mươi phút đã tới
Lần này Phó Thần Hiên không ra quầy bar, mà tìm một hàng ghế khá yên tĩnh
“cả quãng đường cậu đều im lặng, không quen tớ à?” Phó Thần Hiên mở miệng phá vỡ im lặng trước.
Lâm Tĩnh hơi giật mình, sau đó lập tức cười: “Đúng vậy, tính ra chúng ta không gặp nhau hai mươi mốt năm rồi
Lúc chia xa vẫn còn là trẻ con, giờ gặp lại đều đã trưởng thành rồi, thời gian thật đáng sợ.” “Cậu định làm nhà thơ đấy à?” Phó Thần Hiên trêu cô.
Ban đầu Lâm Tĩnh không hiểu, đến khi cô hiểu anh nói gì với ngượng ngùng cúi đầu.
“Tĩnh Tĩnh, vì sao cậu không liên lạc với tớ?”
Hai năm đầu sau khi Lâm Tĩnh rời đi, thật ra bọn họ vẫn liên lạc với nhau, tuy chỉ là mấy tấm thiệp vẽ nguệch ngoạc chẳng đâu ra đâu, nhưng cũng là một cách gắn duy trì mối quan hệ thân thiết
Nhưng hai năm sau, nhà bọn họ đột nhiên không có tin tức gì, ngay cả mẹ Lâm Tĩnh cũng không liên lạc với Thẩm Thanh Lan nữa, nhà họ như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Lâm Tĩnh nghe vậy, không biết nhớ tới gì nên vẻ mặt thay đổi
Cô im lặng một lát rồi từ tốn mở miệng: “Năm ấy em tớ gặp chuyện, nó ham chơi, chạy ra đường nên bị xe đâm.”
Phó Thần Hiên biết Lâm Tĩnh có một đứa em, tính ra em cô ấy còn lớn hơn Phó Thư Nghệ và Phó Thư Thần.
“Xin lỗi.” Phó Thần Hiên không ngờ lý do lại là vậy.
“Khoảng thời gian ấy trạng thái tinh thần của mẹ tớ không ổn định, cả nhà tớ đều buồn bã
Ba tớ muốn đưa mẹ đi khỏi nơi đau thương ấy nên xin chuyển công tác tới một nơi xa hơn, nơi đó thông tin kém phát triển nên dần dần không liên lạc nữa.” Lâm Tĩnh nhẹ giọng nói, sâu trong mắt là nỗi bị thương.
Phó Thần Hiên nghe vậy, an ủi cô: “Tớ không ngờ mọi người lại gặp nhiều chuyện như thế
Cậu trở về từ khi nào?” Anh chuyển chủ đề
“Mới về không lâu, giờ quân khu của ba tớ ở biên giới, bên đó chỉ có những thành phố nhỏ
Ngành tớ học không dễ tìm công việc tốt ở đó nên tớ về đây, giờ ở cùng Giản Đan.”
“Giờ cậu đang làm việc ở đâu?”
Lâm Tĩnh nói tên một công ty, Phó Thần Hiên thấy quen quen
Anh nghĩ lại mới nhớ ra, đây là một công ty khoa học kỹ thuật cũng nghiên cứu phần mềm cũng ở thủ đô, cùng ngành và là đối thủ cạnh tranh của anh
“Cậu học vi tính à?” Lâm Tĩnh lên tiếng: “Vâng, thật ra ba tớ hy vọng tớ sẽ vào quân đội làm lính kỹ thuật, nhưng tớ không muốn nhập ngũ nên không đồng ý
Đúng rồi, giờ cậu đang làm gì? Nhập ngũ sao?” Phó Thần Hiên lắc đầu: “Không, tớ tự mở công ty, đang trong giai đoạn đầu, cũng nghiên cứu phần mềm.” “Tớ nhớ cậu nói với tớ rằng giấc mơ lớn nhất của cậu là trở thành anh hùng giống ba mà, tớ còn tưởng sau khi lớn cậu sẽ nhập ngũ cơ đấy.” “Giấc mơ rồi sẽ thay đổi, tớ còn nhớ cậu mơ làm cô giáo mà.” Phó Thần Hiên cười nói.
Lâm Tĩnh nghĩ thấy cũng phải: “Cũng đúng, chúng ta đều lớn cả rồi
À, dì có khỏe không?” Cô nhớ Thẩm Thanh Lan, khi còn nhỏ, Thẩm Thanh Lan rất tốt với cô
Mỗi lần sang nhà họ Phó, bà đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho cô, đến sinh nhật còn tặng quà cho cô
Hai năm đầu sau khi ra biên giới, cô thường xuyên nhận được quà từ thủ đô, trong đó có khá nhiều thứ do Thẩm Thanh Lan tặng cô
“Mẹ tớ khoẻ, hôm nào sang nhà tớ ăn bữa cơm đi, chắc mẹ tớ không nhận ra cậu nữa rồi.” Lâm Tĩnh do dự: “Như vậy có được không?”
Phó Thần Hiên bật cười: “Có gì mà không được, có phải cậu không quen mẹ tớ đâu, mẹ tớ mà gặp cậu chắc sẽ vui lắm.” “Vậy, hôm nào có thời gian tớ sẽ qua thăm dì.” Lâm Tĩnh đồng ý
Phó Thần Hiên rất biết cách nói chuyện, những đề tài anh nói đến đều xoay xung quanh lúc họ còn nhỏ, cố gắng xóa bỏ khoảng cách giữa hai người
Lúc rời khỏi quán bar, quan hệ giữa hai người đã như bạn thân lớn lên bên nhau