Quả Quả cùng Phó Thư Nghệ chui vào lều, gần nửa tiếng sau, Lâm Tĩnh mới vào trong
Lúc đi vào, vẻ mặt của cô khá khó coi, Quả Quả nhìn cô, quan tâm, “Chị Lâm Tĩnh, chị không khỏe à?”
Lâm Tĩnh khẽ lắc đầu, “Chị không sao, gió trên núi hơi to, hình như hơi bị cảm!”
Quả Quả lấy thuốc cảm trong túi, “Chị Lâm Tĩnh, nếu chị thấy người không khỏe thì uống thuốc đi
Để phòng trước!”
“Cảm ơn, nhưng không cần đấu, chị ngủ một giấc là khỏe thôi!” Lâm Tĩnh nói xong rồi chui vào túi ngủ của mình, nhắm mắt ngủ, cũng gián tiếp từ chối giao lưu với các cô.
Phó Thư Nghệ lén lút véo Quả Quả một cái, nháy mắt
Quả Quả chỉ cười cười lắc đầu nói nhỏ, “Đi ngủ thôi!” Hôm sau, trời còn3chưa sáng, Phó Thư Nghệ đã tỉnh, cô nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài lều
Cô nhìn lại hai người Quả Quả với Lâm Tĩnh vẫn còn ngủ say rồi nhẹ nhàng bò ra khỏi lều
Bên ngoài lều là Phó Thần Hiên và Bạch Tuấn Nam, “Anh Tuấn Nam, chào buổi sáng!”
Bạch Tuấn Nam nở nụ cười ôn hòa, “Chào buổi sáng, sao em không ngủ thêm chút nữa!” “Em quen rồi! Thường ở nhà em không có thói quen ngủ nướng
Hơn nữa, mình đến đây để ngắm mặt trời mọc mà, dậy muộn sao ngắm được?” Tối hôm qua, mấy người bọn họ bàn với nhau sáng nay dậy sớm đi ngắm mặt trời mọc
“Thư Nghệ, em gọi mọi người dậy đi, nếu không thì không có cơ hội ngắm mặt trời mọc đâu!” Phó Thần Hiên bảo cô,0cô gật đầu rồi đi gọi mọi người dậy
Sau đó, từng người lục tục bước ra khỏi lều.
Vẻ mặt của Lâm Tĩnh đã khôi phục như thường, nhưng cô ít nói hơn hôm qua
Phó Thư Nghệ biết chuyện, nhưng không nói gì
Mọi người ngắm mặt trời mọc, ăn sáng, sau đó mới dọn dẹp để xuống núi
“Lâm Tĩnh, cậu ngồi xe tớ đi.” Phó Thần Hiên nói với Lâm Tĩnh
Cô đi taxi đến, giờ về có lẽ sẽ không có xe
Lâm Tĩnh thấy vậy nên cũng không từ chối.
“Quả Quả, chị ngồi xe anh Bùi Hạo nhé!”
Phó Thư Nghệ ngồi vào ghế phụ một chiếc xe khác rồi nói với Quả Quả, sau đó nhanh nhẹn khóa trái cửa
Quả Quả không ngờ cô sẽ làm vậy, chỉ biết ngẩn ra nhìn Phó Thư Nghệ, lần này Phó Thần Hiên cũng5không phản đối cách làm của Phó Thư Nghệ
Bùi Hạo nghe thấy Phó Thư Nghệ nói vậy thì cầm ba lô của Quả Quả, bỏ ra ghế sau, “Lên xe đi!” Vẻ mặt anh rất tự nhiên, nếu như cô tỏ ra quá khác thường thì lại có vẻ như cô đang mất tự nhiên, vì thế Quả Quả thản nhiên ngồi vào xe.
Quả Quả gần như im lặng suốt dọc đường đi về, Bùi Hạo nhìn cô, cưới hỏi, “Cô bé, sao vậy? Sao không nói chuyện với anh?”
Quả Quả đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe anh nói thì giật mình, hoàn hồn nhìn anh, “Anh vừa hỏi gì cơ?” Bùi Hạo quay sang, nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô, mỉm cười “Anh nói, thường ngày cười nói vui vẻ lắm mà, sao giờ em lại yên4tĩnh vậy?”
“Đâu có, bình thường em vẫn vậy mà!”
Quả Quả lưỡng lự vài giây, rồi mở miệng hỏi anh, “Anh Bùi Hạo, em nghe nói anh chia tay với bạn gái rồi ạ?” Nụ cười trên mặt anh không thay đổi, “Ừ!” “Anh Bùi Hạo, anh đừng buồn, sau này, anh sẽ gặp được một cô gái anh thích, mà cô ấy cũng thích anh!” Quả Quả chân thành nói
Bùi Hạo bật cười hỏi ngược lại, “Em thấy anh buồn khi nào?”
Quả Quả xấu hổ, cô cho rằng anh chỉ giả vờ mạnh miệng nên tiếp tục an ủi, “Anh Bùi Hạo, anh không cần giả vờ kiên cường, dù anh có đau lòng, em cũng không cười anh đâu
Chuyện tình cảm mà giấu trong lòng lâu quá, sẽ không tốt chút nào
Anh cứ nói ra đi!”
“Nhóc con, em nghĩ9nhiều rồi, anh và cô ấy chia tay trong hòa bình, nên không có gì là đau lòng hay không?”
“Anh Bùi Hạo, em hỏi anh một chuyện nhé?”
“Anh có từng thích ai không? Rất thích và muốn sống với cô ấy cả đời ấy?” Bùi Hạo nhìn cô, anh không hiểu, “Sao em lại hỏi chuyện này?”
“Em đang nghĩ, nếu như anh thật sự thích người bạn gái cũ, thì khi chia tay, anh phải thấy đau khổ chứ!” “Quả Quả, không phải tất cả các mối quan hệ đều bắt đầu bằng cảm tình, lấy hôn nhân là đích đến
Cũng không phải những đôi yêu nhau tha thiết đều sẽ lấy nhau!”
Lần này, người không hiểu lại là cô, “Chẳng lẽ không phải có tình yêu thì mới kết hôn với nhau sao?” Ép buộc hai người không yêu nhau lấy nhau, chẳng phải khiến họ đau khổ à? Hay anh cũng ủng hộ chuyện hôn nhân không tình yêu?” Ánh mắt Bùi Hạo tối lại, anh mím môi không nói gì.
Cô đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, không khỏi có chút thất vọng
Hóa ra có một số chuyện không giống với suy nghĩ của cô.
Bùi Hạo cũng không giải thích, có những việc hiện giờ anh không thể nói với cô
Đến cửa nhà họ Hàn, Quả Quả mở cửa đi xuống, còn chẳng buồn nói lời cảm ơn
Bùi Hạo nhìn theo bóng cô rồi bật cười, thế nhưng trong thoáng chỗ đã biến mất, chỉ còn lại nỗi âu sầu
Khi Lâm Tĩnh về đến nhà, Giản Đan đang ngồi làm việc trên máy tính, thấy Lâm Tĩnh về thì đầy mong chờ, “Tĩnh Tĩnh, sao rồi, có thành công không? Phó Thần Hiên đồng ý không?”
Lâm Tĩnh lắc đầu, “Tớ chưa nói với anh ấy!”.
Giản Đan “Hả” một tiếng, “Sao thế? Không phải cậu nói muốn nhân cơ hội này nói với anh ấy luôn à?”
“Lần này, không chỉ có tớ với anh ấy đi cắm trại, mà còn có mấy người bạn khác nữa, tớ không tìm được cơ hội
Hơn nữa...” Cô dừng lại, ánh mắt đầy buồn bã, “Giản Đan, có lẽ tớ mất anh ấy rồi!”
Giản Đan không hiểu, “Không phải hai người đi leo núi sao? Gì mà có lẽ mất anh ấy? Tĩnh Tĩnh, tớ không hiểu lắm.”
Lâm Tĩnh kể chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay cho Giản Đan nghe, thậm chí cả chuyện Phó Thần Hiên chơi trò nói thật hay mạo hiểm đã nói gì.
“Nói vậy là Phó Thần Hiên thích người khác? Không đúng, tớ chưa nghe anh ấy có bạn gái
Tĩnh Tĩnh, cậu có chắc là mình nhầm không?” “Không thể nào, chính miệng anh ấy nói vậy!” “Sao tớ thấy chuyện này có vẻ là giả nhỉ? Dù sao đây chỉ là trò chơi của mọi người, mà những lời khi chơi trò chơi có thể coi là thật sao?” Giản Đan lơ đễnh nói
Vì có quan hệ với Lâm Tĩnh, nên cô để ý đến Phó Thần Hiên từ lâu
Đừng nói tớ bạn gái, đến cả scandal có bạn gái cũng không có
Lý lịch trong sạch, trừ hơi đào hoa, thì gần không có phụ nữ bên cạnh anh
Người như vậy mà nói anh đã có người mình thích, có nghĩ thế nào cũng thấy khó tin
“Thần Hiên không phải là người lấy chuyện này ra để đùa
Giản Đan, anh ấy thích người khác, tớ đến muộn rồi!” “Tĩnh Tĩnh, đừng bi quan, tớ nghĩ cứ điều tra lại chuyện này xem, có khi chúng ta lầm đấy!”
Hốc mắt Lâm Tĩnh đỏ bừng, “Chính miệng anh ấy nói vậy, không thể sai được! Giản Đan, cậu nói xem, nếu năm đó tớ không theo ba mẹ rời khỏi thủ đô thì giờ mọi chuyện có khác không?” “Tĩnh Tĩnh, đừng nghĩ vậy! Việc này chưa xác định được gì thì sao cậu lại tự dọa bản thân mình làm gì! Hay là thế này đi, hôm nào cậu mời anh ấy đi ăn cơm rồi hỏi thẳng, như vậy cậu không phải đoán già đoán non nữa!”
“Vậy nếu đó là sự thật thì sao?” Giản Đan ngẩn ra
Cô nhìn Lâm Tĩnh, “Tĩnh Tĩnh, nếu Phó Thần Hiên đã có người anh ấy thích thật, thì cậu sẽ làm gì?” Lâm Tĩnh lắc đầu, “Tớ không biết!” Từ lúc biết anh thích người khác, đầu óc cô rối rắm, không nghĩ được gì khác.
Vẻ mặt Lâm Tĩnh mờ mịt, Giản Đạn nhìn cô, lưỡng lữ rất lâu mới hỏi, “Tĩnh Tĩnh, đáng lẽ tớ không nên nói lời này, nhưng chúng ta là bạn, tớ muốn biết cậu nghĩ thế nào về Phó Thần Hiên?”
Lâm Tĩnh bất lực lắc đầu, Giản Đan, tớ rối lắm, trong đầu chỉ quanh quẩn mấy câu hỏi cô gái đó là ai? Quan hệ lúc này giữa hai người là gì? Ban đầu, khi cô nhìn thấy Quả Quả ôm Phó Thần Hiên, cổ nghĩ người anh thích là Quả Quả, nhưng khi anh nói người đó không có mặt ở đây thì cô biết Quả Quả không phải tình địch của mình
Nhưng không biết mới là đáng sợ nhất
“Tĩnh Tĩnh, tớ nói nếu thôi nhé, nếu như cô gái mà Phó Thần Hiên thích xuất hiện, hơn nữa còn ở bên anh ấy, thì cậu sẽ thế nào? Cậu từ bỏ Phó Thần Hiên không?”
Lâm Tĩnh choáng váng nhìn Giản Đan, “Từ bỏ sao?”
Giản Đạn gật đầu, “Ừ, từ bỏ anh ấy, cậu làm được không?”
“Giản Đan, tớ quay lại thủ đô là vì anh ấy!”