Hắn cũng không phải chưa từng làm mấy chuyện như vậy, phụ nữ mà, cũng chỉ thế mà thôi.
Ý nghĩ trong ánh mắt hắn quá rõ ràng, Phó Thư Nghệ vừa nhìn đã thấu tâm tư của hắn
Cô hừ lạnh, trong lòng đã có cách
Lý Chí Thẩm định xông tới, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, thì Phó Thư Nghệ đã trực tiếp nhấc chân lên đá một đá
Lý Chí Thâm lập tức hét lên như lợn bị chọc tiết, tay ôm lấy dưới người, kêu la như muốn đứt gan đứt ruột.
Lục Nhất Manh nhìn thấy cảnh này thì trố cả mắt, hoảng sợ ngây người trước động tác của Phó Thư Nghệ
Cô ta không ngờ cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy,3thấy dáng vẻ lúc này của Lý Chí Thâm, tim cô ta run lên, chắc không phải bị đá liệt luôn rồi chứ?
Trong lòng cô ta hơi lo lắng, nếu hắn liệt thật thì sẽ lớn chuyện, Lý Chí Thâm sẽ không thể làm gì Phó Thư Nghệ, nhưng còn mình và ba mình thì sao?
Nghĩ thể, trong lòng cô ta lại oán trách Phó Thư Nghệ, tính tình người này đúng là quá nóng nảy bộp chộp, cô ra tay thoải mái như thế, những hậu quả thì mình lại phải gánh chịu
Quả nhiên là thiên kim đại tiểu thư, ích kỷ, không hề biết suy nghĩ cho người khác chút nào
Phó Thư Nghệ không biết suy nghĩ trong lòng cô ta, chứ nếu biết1thì chắc đã quẳng cô ta đi rồi
Cô từ trên cao nhìn xuống Lý Chí Thâm đang nằm dưới đất kêu rên không ngừng mà vô cùng vui vẻ, sau đó kéo Lục Nhất Manh rời đi.
Lý Chí Thâm nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ tối tăm u ám, hắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
“Thư Nghệ, sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Lục Nhất Manh nơm nớp lo sợ.
Phó Thư Nghệ chẳng hề để ý: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, tớ ra tay có chừng mực, cam đoan hắn không bị phể đầu, cùng lắm chỉ bị đau vài ngày thôi.” Ngược lại, cô rất muốn đá tên cặn bã này hoàn toàn liệt luôn, nhưng3dù sao Mị Sắc cũng là địa bàn của mình, nếu làm hắn liệt thật, thì có lẽ sẽ gây phiền phức cho gia đình mất.
Tuy gia đình cô cũng không sợ phiền phức gì, nhưng có thể tránh được thì cứ tránh.
Phó Thư Nghệ dẫn Lục Nhất Manh đi tìm Bạch Tuấn Nam
Bạch Tuấn Nam còn đang định đi tìm cô, kết quả thì cô đã trở lại.
“Không phải nói đi vệ sinh à, sao lại đi lâu vậy?”
Phó Thư Nghệ cười đáp: “Lúc em trở ra thì gặp bạn, nên trò chuyện mấy câu
Anh Tuấn Nam, đây là bạn cùng phòng của em, Lục Nhất Manh
Nhất Manh, đây là bạn của anh tớ, Bạch Tuấn Nam
Trước hai người đã gặp nhau rồi đấy.” Bạch3Tuấn Nam nhìn người trước mắt, nhưng không có gì ấn tượng
Lục Nhất Manh hơi xấu hổ, cảm giác tồn tại của cô ta kém đến vậy sao, hết người này đến người khác không coi cô ta ra gì, tốt xấu gì cô ta cũng được gọi là người đẹp mà?
“Lần trước bọn em đến nhà hàng của anh ăn thịt nướng
Lúc đó em đi cùng anh trai đó, anh có nhớ không?” Phó Thư Nghệ nhắc anh.
Cô nói như vậy, Bạch Tuấn Nam cũng có chút ấn tượng, hình như đúng là từng gặp một người như vậy, có điều cách ăn mặc hôm nay..
Anh kín đáo nhìn Lục Nhất Manh một giây, sau đó dời mắt đi, nhìn về phía Phó Thư Nghệ:9“Muộn rồi, về nhé?”
“Ngồi một chút nữa đi, chúng ta vừa tới chưa được bao lâu mà.” Bây giờ Phó Thư Nghệ còn chưa muốn về
Tuy vừa mới gặp phải một tên ghê tởm, nhưng tâm trạng của cô không hề bị ảnh hưởng.
Cô lại uống một chút cocktail: “Nhất Manh, muốn uống gì thì cứ gọi đi, anh Tuấn Nam mời.” Cô không hỏi Lục Nhất Manh ăn mặc thế này tới đây làm gì
Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, cô gặp chuyện bất bình, có thể giúp thì giúp, chứ không hề muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của người khác.
Lục Nhất Manh gọi một ly cocktail giống ly của Phó Thư Nghệ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía Bạch Tuấn Nam
Cô ta tự cho là làm kín đáo, nhưng không ngờ Bạch Tuấn Nam đều thấy hết, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Anh Bạch không bận chuyện ở nhà hàng sao?” Lục Nhất Manh bắt chuyện
Bạch Tuấn Nam uống một hớp nước, nét mặt dửng dưng: “Trong nhà hàng không phải chỉ có một mình tôi, nếu chuyện gì cũng phải do ông chủ tôi đây đích thân làm, thì tôi còn thuê người làm gì?” Phó Thư Nghệ đang xem múa cột, không hề để ý bọn họ đang nói gì
“Anh Bạch uống nước lọc à? Sao không gọi một ly?” Lục Nhất Manh chú ý tới ly nước trong tay anh nên mở miệng
Không phải cô ra cho rằng Bạch Tuấn Nam không có tiền gọi đồ uống
Dù sao người có thể mở một nhà hàng đồ nướng, hơn nữa còn là bạn của Phó Thần Hiên thì tất nhiên không thể là quỷ nghèo được
Tuy không thể nhìn ra quần áo trên người anh là của thương hiệu nào.
Đây tất nhiên là do ánh mắt của Lục Nhất Manh hạn hẹp
Quần áo trên người Bạch Tuấn Nam không thuộc mấy thương hiệu nổi tiếng phổ biến, mà là trang phục được thiết kế riêng
Nếu có hiểu biết về lĩnh vực thời trang thì sẽ biết rằng, phải mất rất nhiều tiền mới có thể mời được người thiết kế ra những trang phục này.
“Tôi lái xe, không thể uống rượu.” Bạch Tuấn Nam đáp rất lạnh nhạt, hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện với cô ta
Anh nhìn sang người nào đó đang vui vẻ thưởng thức mà biểu diễn múa cột mà ánh mắt hơi bất đắc dĩ, nói gì thì cô bé này vẫn quá ngây thơ.
Lục Nhất Manh nhận thấy thái độ lạnh nhạt của Bạch Tuấn Nam, nên thôi không bắt chuyện nữa
Xem múa cột xong, Phó Thư Nghệ cũng không ở lại quá lâu, về nhà muộn sẽ bị mắng, dù gì ba cô đã đặt giờ giới nghiêm cho cô
Ra khỏi quán bar, Lục Nhất Manh đang muốn tạm biệt Phó Thư Nghệ, thì Phó Thư Nghệ đã kéo cô ta lại: “Chúng tớ tiễn cậu một đoạn, ban đêm đón xe ở đây không an toàn.” Vừa nói vừa kéo Lục Nhất Manh đi về phía chiếc xe thể thao trắng bốn chỗ
Ánh mắt cô ta sáng lên, chiếc xe này chính là chiếc lần trước đến trường học đón Phó Thư Nghệ
Xem ra năng lực kinh tế của người đàn ông này còn khủng hơn mình nghĩ nữa.
“Nhất Manh, nhà cậu ở đâu?” Phó Thư Nghệ hỏi Lục Nhất Manh ngồi ở phía sau
Lục Nhất Manh đọc một địa chỉ, Bạch Tuấn Nam tra bản đồ, ngược hướng với nhà Phó Thư Nghệ
Có điều, Phó Thư Nghệ đã nói muốn đưa cô ta về, anh tất nhiên không có ý kiến
Đưa Lục Nhất Manh về xong, Phó Thư Nghệ về đến nhà thì đã bị quá giờ giới nghiêm
Ba cô đang ngồi trên sô pha, xem sắc mặt thì có vẻ tâm trạng không vui lắm.
Phó Thư Nghệ gượng gạo nhếch môi, cười híp mắt chào ông: “Ba, con đã về ạ.”
Phó Hoành Dật ngước mắt lên nhìn, không nói gì, rõ ràng đang rất không vui
Trong lòng Phó Thư Nghệ run lên, cười hì hì: “Ba, con mệt quá, con về phòng ngủ trước đây.” “Đứng lại.” Phó Hoành Dật lạnh giọng nói.
Bước chân Phó Thư Nghệ khựng lại, trong lòng không ngừng kêu khổ
Xong rồi, anh cô đâu rồi, anh ơi, cứu mạng với
Tiếc là lúc này Phó Thần Hiên lại không nghe được lời cầu cứu của cô
Phó Thư Nghệ chỉ có thể tỏ ra đau khổ, xoay người lại: “Ba, có chuyện gì sao ạ?”
“Qua đây.”