Nhà con ở đâu, ba gọi xe đến đó.” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ôn hòa của ông Lâm.
Lâm Tĩnh sững sờ: “Bây giờ ba đang ở sân bay sao? Không phải ba nói ngày kia mới đến ư?”.
“Ba đến từ sớm rồi
Lần này ba cần phải đến quân khu thủ đô để báo cáo công tác, đúng lúc cũng đến thăm con
Bây giờ con còn đang ở trong công ty sao?” “Không, con đang trên đường về nhà
Ba, ba cứ ở sân bay chở con, con gọi xe đến đó ngay.” “Không cần đâu, con cho ba địa chỉ, ba tự gọi xe qua đó là được.” Ông không nỡ để cho con gái mình chạy tới chạy lui.
“Ba, giờ này rất khó bắt xe
Con3đang ở chỗ cách sân bay không xa
Ba cứ chờ con, con sẽ đến nhanh thôi.” Lâm Tĩnh nói xong cũng cúp điện thoại, sau đó cô nhìn về phía Lục Phong: “Lục Phong, anh táp vào lề rồi dừng xe đi.” Lục Phong đã nghe được nội dung trong điện thoại, nhưng anh không dừng xe: “Đi thẳng đến sân bay đi, bây giờ cô xuống xe cũng khó gọi được xe lắm
Đừng để chú chờ quá lâu.”
Lâm Tĩnh mím môi: “Không cần đâu, không phải anh còn có việc riêng sao?” “Chuyện kia không gấp, lúc nào làm cũng được
Lâm Tĩnh, cô không cần khách sáo với tôi như vậy, tôi chỉ giúp cô một việc nhỏ mà thôi.” Lục Phong cười híp mắt
Lâm Tĩnh suy nghĩ1một chút, nói: “Cảm ơn anh
Lục Phong, hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé.” “Được.” Lục Phong còn ước gì được như vậy ấy chứ
Đường đến sân bay khá thông thoáng, bọn họ nhanh chóng đến được sân bay
Lâm Tĩnh tìm thấy ba mình: “Ba.” Ông Lâm mặc một bộ quân phục, nhìn thấy con gái thì nở nụ cười
Lâm Tĩnh bước lên, chủ động ôm ba mình một cái: “Ba, ba chờ lâu chưa?”
Ông Lâm xoa đầu con gái mình: “Chưa đâu, sao bạ có cảm giác so với lúc rời khỏi nhà thì con còn gầy hơn vậy
Con đó, sao không biết chăm sóc bản thân mình thể hả.” Ông chỉ đến đây một mình, vợ vẫn còn ở Tây Bắc
Lâm Tĩnh mỉm cười: “Con đang3giảm béo
Ba, mình mau đi thôi.”
Lục Phong đợi ở bên cạnh xe, nhìn thấy Lâm Tĩnh dẫn theo một người đàn ông trung niên đến
Trong lòng anh lập tức rõ ràng, nói vậy đây chính là cha của Lâm Tĩnh
Chỉ có điều, sau khi Lục Phong nhìn thấy bộ quân phục trên người ông Lâm, đáy mắt lập tức hiện lên sự kinh ngạc, không ngờ ba của Lâm Tỉnh lại là quân nhân.
Anh liếc nhìn vào quân hàm của ông ấy, hai sọc hai sao
Tuy rằng Lục Phong không biết về cấp bậc của quân hàm, thế nhưng anh cũng có thể nhìn ra cấp bậc của cha Lâm Tĩnh không hề thấp.
“Chào chú.” Lục Phong lễ phép chào hỏi, chủ động nhận lấy hành lý trên tay3ông.
Ông Lâm hơi ngẩn ra, ông ấy nhìn về phía Lâm Tĩnh
Lâm Tĩnh giải thích: “Ba, đây là đồng nghiệp của con, Lục Phong
Hôm nay anh ấy đưa con về nhà, đúng lúc ba lại gọi điện thoại cho con, thế nên anh ấy trực tiếp đưa con đến sân bay.”
Sắc mặt của ông Lâm dịu đi, cười nói: “Cảm ơn cậu, đồng chí Tiểu Lục.”
Lục Phong mỉm cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, chứ không cần phải khách sáo như vậy
Chú mau lên xe đi.”
Dựa theo quân hàm của ông Lâm, thật ra muốn đến thủ đô báo cáo công việc thì trong quân đội sẽ có xe đón xe đưa, ngay cả chỗ ở cũng đã sắp xếp sẵn, có điều lại bị ông Lâm từ chối,9ông muốn dành nhiều thời gian ở bên con gái mình hơn.
“Lâm Tĩnh, bây giờ về nhà cô sao?” Xe chạy trên đường, Lục Phong hỏi
Lâm Tĩnh lại nhìn về phía ba mình: “Ba, chúng ta đi ăn cơm trước nhé.” Ông Lâm không có ý kiến gì, Lâm Tĩnh trực tiếp mời Lục Phong cùng ăn, Lục Phong đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý
Nói trước là Lâm Tĩnh mời khách, cuối cùng người tính tiền lại là Lục Phong
Lâm Tĩnh nhìn thấy thì không nói gì, chỉ là cô dự định hôm nào sẽ chuyển tiền cho anh
Lục Phong đưa ông Lâm đến khách sạn đã đặt trước, sau đó mới rời đi.
Trong phòng khách sạn, ông Lâm nhìn con gái: “Tĩnh Tỉnh, Thần Hiến đâu?”
Cả người Lâm Tĩnh cứng đờ, cô cúi đầu sắp xếp hành lý giúp ba mình: “Đêm nay Thần Hiên phải tăng ca.” “Vậy còn gọi điện hỏi nó xem tối mai có rảnh không, ba mời nó ăn cơm.”
“Ba, mấy hôm nay Thần Hiên rất bận, sáng mai còn phải đi công tác ở chỗ khác, khoảng mấy ngày nữa mới về
Vốn con định chờ anh ấy đi công tác về rồi mới sắp xếp cho hai người gặp nhau.” Lâm Tĩnh nói dối.
Ông Lâm bình tĩnh nhìn con gái: “Vậy bây giờ con gọi điện cho Thần Hiến, bảo nó đến khách sạn, ba muốn nói mấy câu với nó, như vậy có được không?” Nụ cười trên mặt Lâm Tĩnh sắp không duy trì được nữa: “Ba, hay để hôm khác đi
Anh ấy đã làm việc cả ngày rồi, mai còn phải đi công tác, ba cũng đừng giày vò anh ấy.” Ông Lâm nhìn Lâm Tĩnh, ánh mắt sâu thẳm: “Tĩnh Tĩnh, có phải con gạt ba chuyện gì không?” “Ba, con có thể gạt ba chuyện gì chứ, ba cả nghĩ quá rồi.” “Tĩnh Tĩnh, từ nhỏ con đã không giỏi nói dối
Con nhìn vào mắt của ba, nói lại câu lúc nãy một lần nữa.” Giọng điệu của ông Lâm hơi trầm xuống.
Lâm Tĩnh xoay người nhìn ba mình, nhìn vào cặp mắt từ ái nhưng đầy uy nghiêm kia, cô không thể nào nói ra lời nói dối mà mình đã chuẩn bị sẵn được
Vốn ông Lâm chỉ đang suy đoán thôi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của con gái mình, ông ấy đã hiểu ngay: “Tĩnh Tĩnh, con cãi nhau với Thần Hiên sao?”
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Không a.” Ngay cả tư cách cãi nhau với người ta mà cô còn chẳng có nữa là.
“Vậy con nói cho ba biết, con và Thần Hiên sao vậy? Tĩnh Tĩnh, ba muốn nghe lời nói thật.”
Lâm Tĩnh đứng tại chỗ, cúi đầu
Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng từ từ nói: “Ba, con đã lừa ba
Thật ra con và Thần Hiến chưa từng hẹn hò với nhau, những lời kia đều là lời nói dối mà con thêu dệt ra để ở lại thủ đô
Xin lỗi ba, con đã phụ lòng tin tưởng mà ba dành cho con.”
Ông Lâm nghe xong lời này, ông vẫn chưa nổi giận, dường như ông đã sớm đoán được: “Tĩnh Tĩnh, lại đây.”
Lâm Tĩnh đi đến bên cạnh ba mình, cúi đầu, chờ cha mình răn dạy.
Ông Lâm kéo con gái ngồi xuống, nhìn gò má hốc hác của cô, thở một hơi thật dài: “Chuyện này đã dằn vặt con lâu lắm đúng không?”
Lâm Tĩnh hơi ngẩn ra, cô ngẩng đầu nhìn về phía ba mình, lập tức đối diện với ánh mắt từ ái của ông: “Ba.” Ông Lâm mỉm cười, sờ vào tóc của con gái: “Con là do ba nuôi lớn, sao ba có thể không biết tính tình của con được chứ?” Kể từ khi biết Lâm Tĩnh và Phó Thần Hiên ở bên nhau, ông Lâm từng yêu cầu nói chuyện điện thoại với Phó Thần Hiến rất nhiều lần, thế nhưng lần nào Lâm Tĩnh cũng tìm lý do để từ chối
Ông Lâm đã nhận ra điểm kỳ lạ từ lâu, lần này đến đây, ngoại trừ công việc thì ông còn muốn chứng thực suy đoán của mình
“Tĩnh Tĩnh, ba biết con không cố ý nói vậy, mấy năm nay con đã rất khổ rồi
Là do ba không tốt, ba không thể xử lý quan hệ giữa con và mẹ con cho tốt, cũng không thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng mẹ con.” Vành mắt của Lâm Tĩnh đã rơm rớm: “Ba, đây không phải là lỗi của ba.”
“Tĩnh Tĩnh, ba vẫn luôn hy vọng con có thể sớm tìm được người đàn ông thương con yêu con
Có lúc ba cũng nghĩ, có phải là do ba tạo cho con áp lực quá lớn, mới khiến cho con làm như vậy hay không.”
Lâm Tĩnh dựa vào lồng ngực của ông Lâm: “Ba, ba không trách con sao?”
Ông Lâm vỗ vào vai cô: “Trách con cái gì?”
Lâm Tĩnh trầm mặc, cô lừa dối ba mình, cho dù ba có trách cô cũng phải
“Tĩnh Tĩnh, ba hiểu con mà.” Dựa theo tính tình của Lâm Tĩnh, duy trì một lời nói dối như vậy trong thời gian dài quả thật là một sự giày vò vô cùng lớn: “Được rồi, bây giờ đã nói rõ chuyện này thì không sao nữa rồi
Còn về phía mẹ con, cứ giao cho ba.”
“Ba, con xin lỗi.” “Có gì mà xin lỗi chứ
Tĩnh Tĩnh, con và Thần Hiên thật sự không có chút hy vọng nào sao?”
Trong lòng Lâm Tĩnh xuất hiện sự đắng chát: “Anh ấy đã có người mình thích rồi.” Ông Lâm hơi khựng lại: “Tĩnh Tĩnh, ba biết con thích Phó Thần Hiến, thế nhưng người ta không thích con, vậy chúng ta cũng đừng cưỡng cầu.” Tuy rằng ông rất muốn con gái mình có thể ở bên người mà nó yêu, thế nhưng yêu đơn phương quá khổ, ông không nỡ
Lâm Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”