Lần này con trai mình xảy ra chuyện như vậy làm cho cha mẹ hắn ta ngay cả ý muốn ăn tươi nuốt sống Lục Nhất Manh cũng có
Đúng vậy, Lý Chí Thâm luôn nói với người khác người làm mình bị thương là Lục Nhất Manh, còn Phó Thư Nghệ và ngăn cản Lục Nhất Manh nên bị ngộ thương
Ngay cả cha mẹ hắn cũng không biết được chân tướng
Phó Thần Hiến bước vào phòng bệnh
Lý Chí Thâm vừa thấy anh thì sắc mặt lập tức trợn trắng
Nửa đêm hôm qua, chính người đàn ông này đã buộc hắn tỉnh lại, sau đó trao đổi “tử tế” với hắn một phen
Cha mẹ Lý Chí Thâm không biết Phó Thần Hiến nhưng3nhìn dáng vẻ của anh thì biết anh không phải người tầm thường, cũng không giống như mấy đứa bạn bè xấu của con mình thì nhìn Phó Thần Hiên bằng ánh mắt nghi hoặc, “Cậu là ai?”
Người hỏi chính là mẹ của Lý Chí Thâm, giọng điệu không thể nói là hòa nhã
Thật sự thì con bà ta bị thương đến thế này thì tâm trạng của bà ta đương nhiên không thể vui vẻ được
Chuyện này có khác nào tuyệt hậu đâu
Bà ta còn chưa đi xé xác Lục Nhất Manh đã là may rồi
Phó Thần Hiến không trả lời câu hỏi của bà ta, chỉ nhìn Lý Chí Thâm, tuy không có gì gay gắt nhưng lại khiến cho1sự sợ hãi trong lòng hắn ta tăng cao, không tự chủ được nuốt nước bọt rồi nói với cha mẹ mình, “Ba, mẹ, anh ấy đến tìm con
Con có vài lời muốn nói với anh ấy, hai người ra ngoài trước được không?”
Bà Lý nhíu mày, “Bây giờ con đã bị thương đến mức này thì có gì để sau này nói không được à!” Tuy Lý Chí Thâm rất sợ Phó Thần Hiến nhưng với mẹ mình thì tính tình hắn ta lại nóng nảy, “Sao mẹ nói nhảm nhiều vậy? Con bảo mẹ ra thì mẹ đi ra đi.”
Mặt bà Lý vụ xuống, tính giáo huấn con mình
Thằng con này của bà ta không thèm giữ thể diện của6người làm mẹ này trước mặt người ngoài gì cả, đúng là co với chả cái
Nhưng bà ta nghĩ lại, con mình vừa mới gặp phải chuyện như thế, bây giờ đúng là không chịu được sự trách móc, thì mặt đen thui, kéo chồng ra ngoài
Trong phòng bệnh, Lý Chí Thâm nơm nớp lo sợ nhìn Phó Thần Hiên, “Cậu Phó, tôi đã dựa theo yêu cầu của cậu mà khai với cảnh sát rồi, nói rằng chuyện này không hề liên quan gì đến Cô Phó.”
“Mày cho rằng chỉ cần như thế là xong rồi?” Phó Thần Hiên ngồi trên ghế, bình chân như vại
Lục Nhất Manh bị cuốn vào chuyện này là đáng đời, những kẻ trước mắt này4mới là kẻ đầu têu.
Ngọn nguồn việc tại sao Lý Chí Thâm và Phó Thư Nghệ gặp nhau anh đã biết rõ, thậm chí còn biết nguyên nhân Lục Nhất Manh làm như vậy
Cũng bởi vì biết nên anh mới càng cảm thấy cô ả Lục Nhất Manh này đáng chết.
Nghe anh nói như vậy thì lòng Lý Chí Thâm run lên, sắc mặt càng trắng hơn, “Cậu Phó, tôi biết sai rồi, sau này tôi sẽ không dám có ý gì với Cô Phó nữa, nếu gặp cô ấy thì tôi sẽ đi đường vòng
Đợi đến khi tôi khỏe hơn chút nữa thì sẽ tự mình đến nhận lỗi với cô Phó.”
Lý Chí Thâm là một kẻ coi trời bằng vung,3những chuyện dơ bẩn ngày thường làm cũng không ít, dù sao cũng có cha mẹ dọn dẹp giúp hắn ta
Chính bởi vì là người như vậy nên hắn ta càng hiểu rõ hơn tầm quan trọng của quyền thể
Hắn đã đắc tội một gia tộc như nhà họ Phó thì chỉ cầu mong mau chóng nhận được sự tha thứ của nhà bọn họ, nếu không chính hắn cũng không dám tưởng tượng những thứ đang chờ mình ở phía trước.
“Cậu Phó, chuyện này tôi cũng bị Lục Nhất Manh gài bẫy
Nếu tôi biết thân phận của cô Phó sớm hơn thì tôi nhất định sẽ không có ý đồ gì với cô ấy cả
Đúng, hết thảy đều là do con ả để tiện Lục Nhất Manh này gài bẫy
Tôi cũng là người bị hại mà cậu Phó.” Lý Chí Thâm vừa nói vừa chảy nước mắt nước mũi.
Phó Thần Hiên nhíu mày, trong mắt chỉ toàn là sự ghét bỏ
Loại người như thế này đích thị là một tên cặn bã của xã hội
Anh đã điều tra rõ ràng, biết được tên Lý Chí Thẩm này không phải lần đầu tiên làm những chuyện như vậy, chẳng qua trong quá khứ hắn toàn tìm những cô gái có gia cảnh bình thường
Những cô gái kia có người nhát gan, không dám tố cáo nên chỉ có thể im lặng chịu thiệt, còn ai nói ra thì cha mẹ của hắn ta sẽ âm thầm giải quyết giúp
Chính vì như thể nên lá gan của hắn ta mới càng ngày càng lớn
Mà một tên rác rưởi như vậy, nếu tùy tiện buông tha thì chẳng phải sẽ có lỗi với những nỗi khổ mà Thư Nghệ đã chịu sao.
Phó Thần Hiên không nói lời nào càng khiến sự sợ hãi trong lòng Lý Chí Thâm dâng cao
Hắn ta giãy giụa leo từ giường xuống, quỳ gối bịch một tiếng trước mặt Phó Thần Hiến, “Cậu Phó, tôi thật sự biết sai rồi
Tôi cam đoan sau này sẽ không làm chuyện như vậy nữa
Xin anh tha thứ cho tôi đi, cầu xin anh.”
Hắn ta muốn đưa tay ôm đùi Phó Thần Hiên, thế nhưng bị ánh mắt của Phó Thần Hiên nhìn chằm chằm nên hai tay kia phải dừng lại giữa không trung, không dám động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể lắp bắp nói, “Cậu Phó, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh, chỉ xin anh tha thứ cho tôi.” Phó Thần Hiên cười khẽ, “Tao muốn mạng mày thì mày sẽ cho à?” Chút hồng hào cuối cùng trên mặt Lý Chí Thâm biến mất sạch sẽ, cơ thể run rẩy, hắn nhìn Phó Thần Hiên, ánh mắt hoảng sợ
Phó Thần Hiên tiếp tục cười, “Nhìn xem mày bị dọa đến mức nào kìa
Bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta làm gì cũng phải chú ý và tuân thủ theo pháp luật chứ.”
Lý Chí Thâm nghe được lời nói này cũng không dám thả lỏng
Người đàn ông trước mặt thật sự rất đáng sợ, làm hắn ta muốn khóc luôn rồi, “Cậu Phó, vậy anh muốn tôi làm thế nào?” Hắn ta không chịu được sự tra tấn tinh thần này đầu
Nếu hắn ta sớm biết người nhà họ Phó đáng sợ như vậy thì đêm qua dù có bị đánh chết hắn cũng không dám ra tay với Phó Thư Nghệ
“Lục Nhất Manh phát rổ, muốn giết mày như vậy mà mày có thể dễ dàng thả cô ta đi vậy à?” Phó Thần Hiên nói một câu đầy ẩn ý.
“Cô ta không muốn giết...” Lý Chí Thâm vô thức nói, vừa nói được nửa cầu mới kịp hiểu ra Phó Thần Hiên có ý gì, nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi
Chắc là hắn ta đã bị ý nghĩ của mình hù dọa nên lập tức ngã ngồi trên mặt đất, động đến vết thương trên người, đau đến mức khiến hắn la thảm thiết một tiếng rồi lại lập tức bịt kín miệng mình lại.
Phó Thần Hiên nhìn hắn ta, vẻ mặt như cười như không
Lý Chí Thâm lập tức nói, “Đúng vậy, cô ta phát điên muốn giết tôi, nếu không có cô Phó ngăn cản thì không chừng bây giờ tôi đã bị cô ta giết chết rồi
Tôi phải tố cáo cô ta, tôi muốn cô ta phải ngồi tù.” Phó Thần Hiến hết sức hài lòng, đứng dậy, “Nếu đã làm chuyện sai trái thì phải trả một cái giá thật đắt
Chúng ta đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
Lý Chí Thâm thấy anh rời đi thì lòng lạnh buốt
Bây giờ là Lục Nhất Manh thì kế tiếp chẳng phải đến phiên hắn sao? Hắn không cho rằng nhà họ Phó sẽ buông tha mình như vậy
Cho dù biết là nhà họ Phó sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn nhưng hắn cũng không dám nói ra chân tướng sự việc
Nếu hẳn ngoan ngoãn nghe lời thì có khi nhà họ Phó còn có thể nương tay một chút.
Phó Thần Hiên vừa ra khỏi phòng bệnh thì gọi một cuộc điện thoại, “Tôi muốn tất cả những tư liệu về nhà họ Lý, nhất là chứng cứ những việc làm hèn mặt của Lý Chí Thâm mấy năm qua, sau đó đưa những chứng cứ này cho gia đình những người bị hại để bọn họ khởi tố.”
Người ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó làm cho sắc mặt của Phó Thần Hiến hơi đen lại, “Tôi đã bao giờ thiếu tiền cậu chưa? Đợi lát nữa tôi mang tiền đặt cọc sang cho cậu
Làm việc sạch sẽ chút, đừng để người khác biết đây là chủ ý của tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Phó Thần Hiên hơi nhếch lên
Đã tổn thương em gái anh thì sao có thể không phải trả một cái giá thật đắt chứ? Anh làm như vậy cũng coi như vì dân trừ hại.