Nếu Phó Thư Nghệ không nhìn thấy nó xuất phát đi theo mình từ Mị Sắc thì cô cũng sẽ không nghĩ đến việc đối phương đang theo dõi mình
Điện thoại vang lên, Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua dãy số, nhấn nút nghe: “Chị Thanh Trúc, đúng vậy, tối nay em đến Mị Sắc, làm sao chị biết, chị cũng ở đấy sao?” Lúc Cố Thanh Trúc đi ra khỏi Mị Sắc đã làm mất bóng dáng của nhân vật mục tiêu, nhưng mà khi cô lướt nhanh lại nhìn thấy bóng dáng giống Phó Thư Nghệ, lúc này mới thử gọi điện cho Phó Thư Nghệ, hỏi ra thì đúng là Phó Thư Nghệ thật.
Sắc mặt Cố Thanh Trúc rất khó coi, cô muốn nói với Phó Thư Nghệ nhưng lại sợ làm cho Phó Thư Nghệ sợ
Cô liếc nhìn Phó Thần3Hiến, hỏi: “Thư Nghệ, bây giờ em đang ở đâu?”
Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua hai bên, nói biển chỉ đường, may mà chỗ này không xa Mị Sắc cho lắm
Cô nhìn chiếc xe Chevrolet từ gương chiếu hậu, suy nghĩ rồi nói: “Chị Thanh Trúc, hình như em bị người ta theo dõi, một chiếc Chevrolet màu trắng vẫn luôn đi theo em từ khi ra khỏi Mị Sắc đến đây.”
Trái tim Cố Thanh Trúc chùng xuống mà Phó Thần Hiên cũng đã nghe được lời của em gái, anh trầm giọng nói: “Thư Nghệ, em lái chậm thôi, cổ đi đến những nơi đông người, anh và Thanh Trúc sẽ đến ngay.”
Phó Thư Nghệ nghe được tiếng của anh, nghĩ đến việc anh và Cố Thanh Trúc sẽ đến ngay lập tức thì trong lòng yên tâm hơn: “Anh, em biết rồi,1em gửi định vị qua cho anh.” Phó Thư Nghệ cúp điện thoại, nhìn thoáng qua chiếc Chevrolet sau lưng, cô không nhìn rõ xem ai là người ngồi vị trí lái, nhưng mà điều này không quan trọng
Cô bẻ lái, rẽ sang một con đường sầm uất hơn
Chiếc xe sau lưng cũng đổi hướng theo cô, Phó Thư Nghệ càng xác định đối phương đang theo lõi mình, trong mắt không có sợ hãi mà còn có chút hưng phấn, tình tiết này cô mới chỉ được thấy trong phim truyền hình, giờ nó lại xảy ra đối với mình, quả là kích thích.
“Thanh Trúc, người theo dõi Thư Nghệ là ai?” Trong giọng nói của Phó Thần Hiên khó nén vẻ lo lắng, xem dáng vẻ của Cố Thanh Trúc thì đối phương chắc chắn rất khó giải quyết.
“Cá lọt lưới
Thần Hiên,6mục tiêu lần này của bọn họ là em.” Nhưng mà không biết sao lại tìm đến Phó Thư Nghệ, chẳng lẽ bọn họ biết rõ cô đã đính hôn với Phó Thần Hiên, cho nên mới ra tay với Phó Thư Nghệ? Nhưng mà không đúng, lễ đính hôn giữa cô và Phó Thần Hiến rất kín tiếng, không mấy ai biết, hơn nữa đều là họ hàng thân thiết của nhà họ phó và nhà họ Thẩm
Theo lý mà nói thì đối phương không thể biết được.
Bốn chữ cá lọt lưới đủ để nói lên rất nhiều vấn đề, ví dụ như chỉ số nguy hiểm của đối phương.
Mặc dù Phó Thần Hiến chưa hỏi kỹ về mấy năm Cố Thanh Trúc nằm vùng, đối phương là tổ chức như thế nào, nhưng anh cũng có thể đoán được vài phần, lão4đại của bọn chúng đã bị bắt, đám người liều mạng có thể làm ra chuyện gì, anh hoàn toàn không dám cam đoan
Bây giờ Thư Nghệ đang rơi vào tình huống nguy hiểm cực độ.
Bọn họ không dám báo cảnh sát, sợ rằng cảnh sát sẽ quấy rầy tới đối phương, nhỡ đâu đối phương cho cùng dứt giậu, làm ra chuyện gì điên khùng thì sẽ làm liên lụy đến người dân vô tội, dù sao bây giờ Phó Thư Nghệ đang đi ở khu sầm uất, đông người
“Thần Hiên, em muốn để Thư Nghệ dẫn người đến vùng ngoại thành.” Cố Thanh Trúc do dự rất lâu, cuối cùng cũng nói ra
Cô biết rõ, quyết định thế này tương đương với việc để Phó Thư Nghệ làm mồi nhử, rất nguy hiểm
Nhưng nếu tiếp tục luẩn quẩn trong khu vực nội3thành, một khi đối phương phát hiện ra thì hậu quả cũng rất khó lường
Phó Thần Hiên hiểu được sự lo lắng của cô, nhưng đến vùng ngoại thành thì đối phương chắc chắn sẽ không còn băn khoăn điều gì, Phó Thư Nghệ thật sự sẽ gặp nguy hiểm
Đôi môi anh mím chặt lại, đây là em gái anh, anh không thế, cũng không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào
Nhưng nỗi lo của Cố Thanh Trúc không phải không có lý, chẳng may người nọ điên lên, tạo rắc rối ở trung tâm thành phố thì mối nguy càng lớn hơn.
Nếu như người bị theo dõi là anh thì anh sẽ không do dự mà dẫn tên đó ra vùng ngoại ô, nhưng người bị theo dõi lại là Phó Thư Nghệ, anh không thể nào làm ra quyết định như vậy
Cố Thanh Trúc biết rõ cô nói thế là làm khó Phó Thần Hiên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, em lo lắng không chu đáo.” Cho dù Phó Thư Nghệ có chút bản lĩnh nhưng vẫn chỉ là một cô gái bình thường, quả thật không nên để cô ấy làm chuyện chấn động lòng người thế này.
“Em gọi điện thoại cho đội trưởng Lưu.” Cố Thanh Trúc nói, đội trưởng Lưu là cảnh sát hình sự, cũng là người có liên lạc khi nằm vùng.
Phó Thần Hiến không cản cô gọi điện thoại, đến khi cô cúp máy rồi mới nói: “Anh không có ý trách em, anh biết em cũng vì việc công, nhưng mà Thư Nghệ là em gái anh, anh chỉ có thể lựa chọn ích kỷ.”
“Em biết, em hiểu mà, thật ra cũng là do em suy nghĩ không thấu đáo, đội trưởng Lưu đã phái người đến giúp chúng ta rồi
Nhưng mà ý của đội trưởng Lưu là để chúng ta nghĩ cách dẫn người đến vùng ngoại thành
Đối phương có thể mang theo vũ khí có tính sát thương, trung tâm thành phố đông đúc dân cư, nhỡ đâu hắn ta làm ra việc gì đó thì rất nguy hiểm.”
Đúng lúc đó, Phó Thư Nghệ gọi điện thoại đến: “Anh, hai người đang ở đâu rồi?”
“Cách em chưa đến một kilomet, Thư Nghệ, anh có chuyện muốn bàn với em.Phó Thần Hiên do dự hai giây rồi nói, “Em dẫn người đến vùng ngoại ô, yên tâm, anh sẽ đi sau em, sẽ không để em gặp chuyện gì không may.” Phó Thư Nghệ đồng ý không hề nghĩ ngợi, “Được, để em nghĩ cách, vừa rồi em cũng định nói thể với anh nhưng mà anh nói trước mất rồi.” Giọng Phó Thư Nghệ vô cùng thoải mái, không có chút cảm xúc sợ hãi nào
“Thư Nghệ, đừng sợ, có anh ở đây rồi.” “Anh, em không sợ, thật đấy
Nhưng mà anh à, anh nói cho em biết đối phương là ai vậy?
“Dân liều mạng.”
Chỉ ba chữ thôi nhưng đã khiến sắc mặt của Phó Thư Nghệ thay đổi, hàm răng vô thức cắn đôi môi đỏ mọng, “Anh, là kẻ thù của chị Thanh Trúc ạ?” Cô phản ứng rất nhanh, cô không có kẻ thù, nhà họ Lý và Lục Nhất Manh sẽ không phát điện như vậy, khả năng duy nhất chính là kẻ thù của Cố Thanh Trúc, muốn lấy cô để khai đao
Phó Thần Hiến không phủ nhận, “Thư Nghệ, tất cả lấy an toàn của bản thân làm trên hết, anh ở sau em, cảnh sát đang trên đường đến, điều em cần làm là dẫn người đến ngoại ô, còn lại giao cho anh.”
Phó Thư Nghệ đật đầu, “Vâng, em biết rồi, anh, em không sợ, em là con gái của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đấy.” Cha cô là anh hùng, mà Thẩm Thanh Lan, dù không có công lao to lớn như Phó Hoành Dật, nhưng có được nghe người lớn kể lại, mẹ cô lúc trẻ dẫn anh Bùi Hạo đến khu vui chơi, phát hiện một nhóm người buôn lậu liền bám theo, giúp cảnh sát triệt phá thành công một tổ chức buôn bán trẻ em.
Cha mẹ cô đều là anh hùng, là con gái bọn họ, sao cô có thể sợ hãi được
Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua chiếc Chevrolet màu trắng vẫn theo sát phía sau cô, khẽ cắn môi, chuyển qua một ngã rẽ
Đi từ đây có thể vào thẳng đường cao tốc, bây giờ không phải ngày lễ Tết, lại vào buổi tối, chắc chắn trên cao tốc sẽ ít xe
Thật ra Phó Thư Nghệ nghĩ mãi không hiểu, đối phương phải biết là mình đã bị phát hiện, vì sao vẫn còn đuổi theo không thôi, hơn nữa, ngoài việc theo dõi thì đối phương không có hành động nào khác
Cô nghĩ mãi không ra nên đành gạt sang một bên, khuôn mặt nhỏ xinh bình tĩnh, chuyên tâm lái xe
Trong khoảng thời gian đó, Bạch Tuấn Nam gọi điện đến một lần nhưng bị cô cúp mất
Chuyện này càng ít người bị liên lụy càng tốt, cô không muốn mang phiền phức đến cho Bạch Tuấn Nam.