Ả và Cố Thanh Trúc không đội trời chung.
Ả muốn tìm Cố Thanh Trúc cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng Cố Thanh Trúc không bao giờ đi ra ngoài một mình, lúc nào bên người cũng có một chàng trai tên là Phó Thần Hiên
Bình thường, ả ta không đối phó được với một mình Cố Thanh Trúc rồi, chứ đừng nói đến việc thêm cả Phó Thần Hiên nữa
Vì vậy, ả ta chuyển mục tiêu sang Phó Thư Nghệ.
Ả ta đã nghe ngóng, Phó Thư Nghệ là cô em gái mà Phó Thần Hiên yêu thương nhất, nếu như biết Phó Thư Nghệ xảy ra chuyện vì Cố Thanh Trúc thì ả ta không tin Phó Thần Hiên còn có thể yêu Cố Thanh Trúc được nữa
Cố3Thanh Trúc khiến ả mất chồng thì sao ả có thể nhìn Cố Thanh Trúc và người yêu được bên nhau chứ
Ả biết rõ Phó Thư Nghị định dẫn ả ra ngoại ô, nhưng mà ả không quan tâm, như thể càng tốt, ả có thể giải quyết cả Cố Thanh Trúc luôn
Con đã được ả giấu ở một nơi an toàn, dù lần này, không thể quay về thì con của ả cũng thể lớn lên trong bình an
Ở đã chuẩn bị xong để chết.
Phó Thư Nghệ tăng tốc độ xe, người phía sau cũng tăng tốc độ lên, cô thấy thế nhưng vẫn không bối rối, bởi vì cô đã thấy được xe của anh trai
Sau khi lên cao tốc, Phó Thần Hiên không lén lút nữa1mà trực tiếp đuổi theo chiếc Chevrolet màu trắng
Cố Thanh Trúc hạ cửa kính xe xuống, đúng lúc, ả ta cũng hạ cửa kính xe, bốn mắt nhìn nhau, Cố Thanh Trúc trầm mặt: “Mục tiêu của cô là tôi.”
Ở cười nhếch môi: “Đúng vậy, mục tiêu của tao là mày, nhưng mà tao lại không đầu lại mày nên đành ra tay với người khác thôi.” Ảnói xong thì từ từ rút một khẩu súng ra
Sắc mặt Cố Thanh Trúc thay đổi, không ngờ ả ta lại mang vũ khí có tính sát thương thật, nhưng mà kỳ lạ là vì sao bây giờ ả mới lấy ra, nếu như lấy ra ở khu đô thị sầm uất thì càng hiệu quả hơn mà
Cô không đoán ra ả ta6đang nghĩ gì nhưng cũng biết tình huống bây giờ rất nguy cấp: “Cô tỉnh táo lại đi, lão đại đã bị giam rồi, con của cô và anh ấy còn nhỏ, nếu có xảy ra chuyện gì thì nó sẽ thành trẻ mồ côi.” Cố Thanh Trúc biết rõ một khi phụ nữ điên lên thì đáng sợ thể nào, cho nên cô đành phải lấy đứa bé ra để nói chuyện
Trong mắt ả ta thoáng hoảng hốt nhưng rồi ả ta nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn Cố Thanh Trúc, vẻ mặt dữ tợn: “Mày không xứng nhắc đến anh ấy, con ả thối tha này, nếu không vì mày thì anh ấy sẽ không có chuyện gì, gia đình chúng tao vẫn sống hạnh phúc bên nhau,4tất cả đều do mày, tao muốn chọn mày cùng anh ấy.” Mục tiêu của ả vốn là Phó Thư Nghệ, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Cố Thanh Trúc, ả đã thay đổi ý định, ả muốn Cố Thanh Trúc phải chết, chết rồi mới rửa sạch được tội nghiệt trên người cô ta.
Cố Thanh Trúc thấy ả ta không nhắm súng vào xe Phó Thư Nghệ thì thở phào nhẹ nhõm
Cô không sợ mình gặp nguy hiểm, nhưng cô không thể để Phó Thư Nghệ gặp nguy hiểm vì mình được
Phó Thần Hiên vẫn luôn nghe hai người nói chuyện, đương nhiên cũng nhìn thấy động tác của ả ta, anh đánh lái, xe và mạnh vào xe của ả, tay bóp cò súng bị lệch đi, viên3đạn ghim vào kính ghế sau nhưng không làm Cố Thanh Trúc bị thương.
Phó Thư Nghệ nghe thấy tiếng va chạm và tiếng súng, trong lòng hoảng sợ, nhìn thoáng qua phía sau thì thấy hai xe lại va vào nhau lần nữa, trong lòng đã dấy lên nỗi sợ hãi, cô không dám ngừng xe lại mà còn tăng tốc nhanh hơn
Cô biết lúc này cô không thể làm liên lụy đến anh trai.
Phó Thần Hiến phân tâm nhìn thoáng qua Phó Thư Nghệ, thấy cô cách bọn họ ngày càng xa thì cũng an tâm hơn, ít nhất Phó Thư Nghệ không xảy ra chuyện gì
“Thanh Trúc, em không sao chứ?” Phó Thần Hiên tranh thủ hỏi, lần va chạm vừa rồi hình như Cố Thanh Trúc bị đụng đầu
“Em không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi, anh đừng lo cho em.” Cố Thanh Trúc rất tỉnh táo, lạnh lùng nhìn ả đàn bà nhắm súng vào cô, điểm đáng mừng duy nhất là, ả đàn bà này là tình nhân của lão đại, thường ngày được lão đại bảo vệ rất tốt, rất ít người biết rõ sự tồn tại của ả, mà có lẽ ả cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy nên kỹ thuật dùng súng của ả không tốt, dù ở cự ly gần cũng không bắn trúng, phát thứ hai còn bắn vào khoảng không
Phó Thần Hiên cũng nhận ra kỹ thuật bắn súng của ả ta rất kém, ánh mắt hung dữ, cố ý lui lại sau xe của ả, sau đó đâm thật mạnh.
Va chạm đột ngột khiến ả đàn bà không nắm chắc cây súng, súng rơi xuống đất, ngay lập tức xe Phó Thần Hiện nghiền qua.
Cây súng này là cây súng mà lão đại cho ả để phòng thân, ả cũng chỉ có cái này, bây giờ đã bị hỏng rồi
Đáy mắt ả mờ mịt, ả không biết nên làm sao bây giờ
Ngón tay nắm lái trắng bệch, đáy mắt có vẻ điên cuồng và cả do dự
“Đừng làm chuyện điên rồ nữa, hãy nghĩ đến con của cô.” Cố Thanh Trúc hô to với ả ta
Bây giờ cô có thể xác định, ngoài cây súng lục kia thì bên người ả không còn vũ khí nào khác
Ở đàn bà nghe vậy thì cười lạnh, bẻ lái đâm mạnh vào xe Phó Thần Hiên.
Phó Thần Hiên thấy may vì hôm nay anh lái con Land Rover đi, tính năng rất tiên tiến, độ an toàn cao, va chạm mấy lần tuy bị vỡ phần thân xe nhưng không nghiêm trọng quá mức, mà chiếc Chevrolet màu trắng thì khác, đuôi và đầu xe đã bị vỡ nát, cửa xe một bên cũng bị đâm lõm xuống.
Ả nhìn thoáng qua chiếc Land Rover, trong lòng đang suy nghĩ xem nên làm gì thì bên thoáng thoáng nghe thấy tiếng xe cảnh sát đến gần
Ả lập tức hiểu ra, chắc chắn là Cố Thanh Trúc đã báo cảnh sát
Ngay lập tức, ánh mắt ả hiện vẻ hạ quyết tâm, ả biết đây là cơ hội báo thù duy nhất của mình, nếu lần này không thành công thì sau này sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Nghĩ tới đây, ả nhấn mạnh chân ga, tăng tốc độ xe, kéo một khoảng cách xa so với xe Phó Thần Hiến
Phó Thần Hiên biến sắc, cho rằng ả muốn đuổi theo Phó Thư Nghệ nên vội vàng lái theo
Ai ngờ ả bỗng quay đầu xe, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng chói tai, chiếc Chevrolet màu trắng xoay ngoặt trên đường cái
Thấy chiếc xe mình sắp bị đụng phải, con người Phó Thần Hiên và Cố Thanh Trúc co lại, nếu va phải thì ba người bọn họ đều sẽ phải chết.
Phó Thần Hiện đạp mạnh phanh xe, rồi anh chỉ kịp ôm Cố Thanh Trúc vào lòng, chiếc Land Rover va ngay phải chiếc Chevrolet
Tiếng nổ lớn vang lên, dù Phó Thư Nghệ cách rất xa cũng nghe thấy, cô vô thức phanh xe lại, trong lòng dâng lên cảm giác không hay
Khi đội trưởng Lưu dẫn người đuổi đến thì thấy hai xe va vào nhau, mặt anh biến sắc, vội vàng chạy tới bên cạnh thì thấy Phó Thần Hiên và Cố Thanh Trúc đều hôn mê bất tỉnh.
Những người khác vội vàng tiến hành cứu hộ, mở cửa xe đưa hai người ra ngoài
Đội trưởng Lưu đến cạnh chiếc Chevrolet, lại thấy ả đàn bà đã chết tại chỗ
Mà trên tay nắm một quả lựu đạn chưa kịp kéo ngòi, có vẻ ả muốn đánh nổ nhưng không kịp
Đội trưởng Lưu thấy vậy thì vội vàng lấy quả lựu đạn ra
May mà Phó Thần Hiên và Cố Thanh Trúc chỉ bị va chạm dẫn đến hôn mê, trên người ngoại trừ mấy vài vết thương ngoài da cũng không có vết thương nào khác
Lúc Phó Thư Nghệ chạy đến thì Cố Thanh Trúc đã tỉnh trước
Cô được Phó Thần Hiên bảo vệ trong lòng nên va chạm không đáng kể.
“Anh” Vẻ mặt Phó Thư Nghệ bối rối.
Cố Thanh Trúc giữ chặt cô: “Thư Nghệ, anh em không sao cả, đừng lo lắng.” Xe cứu thương đến rất nhanh, Phó Thần Hiên vẫn hôn mê, bác sĩ chẩn đoán là não bị chấn động nhẹ, nhưng không nghiêm trọng, nằm viện quan sát hai ngày là được.
Phó Thư Nghệ vẫn chưa hoàn hồn vì chuyện xảy ra hôm nay, cô ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, vẻ mặt sững sờ
Cố Thanh Trúc ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cô: “Thư Nghệ, em có ổn không?”
Phó Thư Nghệ từ từ quay đầu sang, nói nhỏ: “Chị Thanh Trúc, em sợ quá.” Cố Thanh Trúc ôm cô, “Đừng sợ, không sao rồi, xin lỗi, là chị làm liên lụy đến em.” Mục tiêu của người nọ là cô, nếu cô cẩn thận một chút thì đã không làm cho Phó Thư Nghệ bị người ta để mắt đến.
“May mà chị và anh em đều không sao cả, chị Thanh Trúc, nghe thấy tiếng nổ cuối cùng, em sợ đến mức tim cũng ngừng đập.” Phó Thư Nghệ nói nhỏ, trong giọng nói vương cảm giác sợ hãi
Cố Thanh Trúc nghe vậy thì dở khóc dở cười, cô cứ tưởng rằng Phó Thư Nghệ bị cuộc đuổi giết đêm nay dọa, thì ra con bé lại lo lắng cho an toàn của cô và Phó Thần Hiên, trong lòng thấy ấm áp, cô vỗ vai con bé, “Thư Nghệ, cảm ơn.” Cảm ơn vì đã không trách chị
“Chị và anh em không sao là tốt rồi.” Phó Thư Nghệ ngồi dậy, vẻ mặt nhẹ nhõm, “Nhưng mà trải nghiệm tối nay kích thích thật đấy, em mới thấy trong phim thôi, không ngờ em có thể tự trải qua một lần trong đời.”
Cố Thanh Trúc nhìn nét hưng phấn nơi đáy mắt, không nói lời nào
Cô bé này, quả đúng là to gan lớn mật thật đấy.