“Mẹ, đây là chuyện giữa con và mẹ, mẹ lôi Thư Nghệ vào làm gì?” Bạch Tuấn Nam không vui
“Chẳng lẽ không phải vì con bé đó mà còn làm thế này sao?”
Trong suy nghĩ của Trương Tố Tâm, con trai không bằng lòng vì bà gặp Phó Thư Nghệ mà không nói cho nó biết, cho rằng bà đã khiến Phó Thư Nghệ phải chịu uất ức, nên con trai mới về gặng hỏi
Nhưng dù sao bà cũng là mẹ, con trai không thể vì chuyện này mà tức giận, cho nên dùng cổ phần làm cái cớ.
“Con đang bàn việc, quả thực con không vui vì mẹ gặp Thư Nghệ
Con thích như Nghệ, đó là chuyện của con và Thư Nghệ,3con không muốn tình yêu của con xen lẫn bất kỳ lợi ích nào
Nhưng chuyện này vừa rồi chúng ta đã nói xong, đã qua rồi, chuyện con muốn nói với mẹ chính là chuyện cổ phần công ty, chuyện này tồn tại trước khi con quen Thư Nghệ
Mẹ, ban đầu sao con lại rời khỏi công ty, con không tin là mẹ không biết nguyên nhân trong đó.”
Vẻ mặt Trương Tố Tâm cứng đờ, đương nhiên bà biết rõ, nhưng mà nghĩ đến việc sau này bà nhàn rỗi ở nhà, còn có người con dâu là người họ Phó, nếu bà không có cổ phần công ty thì chẳng khác nào bà chẳng có gì cả, bà sao còn có địa1vị trong nhà? Phó Thư Nghệ sao có thể tôn trọng bà?
“Đây chỉ là cái cớ của con, nói trắng ra, con không vui vì mẹ gặp Thư Nghệ.”
“Mẹ, bây giờ mẹ có hai lựa chọn
Thứ nhất, con rời khỏi nhà họ Bạch, không cần gì cả, công ty, nhà cửa, tất cả đều không cần, sau này con cũng không cần
Con đến ở rể nhà họ Phó, một mình mẹ cứ ôm hết nhà họ Bạch
Thứ hai, mẹ đưa cổ phần công ty cho con, sau này mẹ ở nhà làm bà Bạch, đi dạo uống trà hay du lịch với bạn bè thì tùy mẹ, trải qua cuộc sống bà chủ nhà giàu thư thái nhàn nhã, giao toàn quyền quản6lý công ty cho co
Mẹ, mẹ thấy hai lựa chọn này, mẹ nên chọn cái nào?”.
Lúc Bạch Tuấn Nam nói những lời này, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói chuyện thời tiết hôm nay thể nào, nhưng trong lòng Trương Tố Tâm lại dậy sóng to gió lớn, bà không ngờ đứa con trai bà yêu thương lại có thể ép người đến thế này.
“Bạch Tuấn Nam, con có biết mình đang nói gì hay không? Ở rể: Danh dự đàn ông của con đâu?” Không một người đàn ông có chí, có lòng tự trọng nào sẽ chọn việc ở rể cả
“Con không thấy ở rể là chuyện bẽ mặt.” Bạch Tuấn Nam nói rất nhẹ nhàng, anh4biết nhược điểm của mẹ, với tính cách của bà, bà chắc chắn sẽ không cho anh ở rể, làm vậy có khác gì muốn bà chết đâu
Anh cũng không muốn ép mẹ như vậy, cũng hiểu mình làm như vậy sẽ khiến mẹ và Phó Thư Nghệ có khoảng cách, nhưng hết cách rồi, ham muốn khống chế của mẹ anh quá mạnh
Nếu bây giờ anh không giải quyết vấn đề thì sau này đừng nói đến việc kết hôn với Phó Thư Nghệ sẽ xảy ra cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, mà anh có thể kết hôn với Phó Thư Nghệ hay không cũng là một vấn đề
Bởi vì, nhà họ Phó chắc chắn sẽ không gả con gái đến3một gia đình như nhà họ Bạch như bây giờ, trong lòng Bạch Tuấn Nam hiểu rất rõ.
Mà anh thì sao, trông thì có vẻ như đang ép mẹ anh, nhưng nhìn từ một góc độ khác, anh đang giúp bà
Mấy năm nay, anh phát hiện bà càng ngày càng yêu thích đến quyền thế, đã hãm sâu trong đó
Nếu không ép bà giao công ty ra, Bạch Tuấn Nam lo rằng mẹ anh sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của quyển thể, trở thành con rối của quyền lực, cuối cùng muôn đời muôn kiếp không thể trở lại như ban đầu
Theo như tin tức anh tra được gần đây, mẹ anh đã chạm đến biên giới pháp luật rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh quyết định ngả bài.
Dường như anh sợ chưa đủ để kích thích Trương Tố Tâm, Bạch Tuấn Nam lấy một tập tài liệu trong túi ra, đặt trước mặt bà, “Mẹ, con hy vọng trước khi mẹ quyết định sẽ xem chỗ tài liệu này.”
Trương Tổ Tâm sầm mặt, cầm lên nhìn, nhưng xem rồi thì sắc mặt bà hoàn toàn thay đổi, lúc trắng lúc xanh
Ánh mắt bà nhìn Bạch Tuấn Nam như đang nhìn một người xa lạ, “Được lắm, đúng là đứa con trai ngoan mà mẹ nuôi, giỏi lắm, không uổng công mẹ nuôi dạy con, đủ tàn nhẫn
Ngay mà mẹ ruột mà cũng có thể ra tay, quả nhiên là người nhà họ Bạch, con đúng là giống hệt mấy ông chú con!”
Vẻ mặt Bạch Tuấn Nam vẫn không thay đổi khi bị mẹ quở mắng.