Tuấn Lãng và Cố Thuần Nhã đã lén lút yêu nhau được một thời gian, anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội công khai với cả thế giới, anh muốn tất cả mọi người đều biết Cố Thuần Nhã là của anh.
Hôm nay Cố Thị tổ chức một bữa tiệc từ thiện, và đương nhiên, Âu Dương gia không thể vắng mặt.
Từ sáng sớm Tuấn Lãng đi thức dậy chuẩn bị, anh đac thử đi thử lại tất cả quần áo có trong tủ, cuối cùng cũng chọn được một bộ vest đen, áo sơ mi bên trong cũng là màu đen nhưng được chạm khắc kim cương tinh xảo.
Sau khi chải chuốt hào nhoáng, anh mới hài lòng bước lên xe.
Trì Soái và Giang Dĩnh đã đợi anh ở công ty, sau khi Tuấn Lãng bước xuống, Trì Soái không khỏi cảm khái.
“Quả nhiên là Âu Dương đại thiếu gia, đến cái áo thôi cũng phải gắn kim cương loè loẹt..”
Giang Dĩnh nghe thấy thì khinh thường.
“Anh không có như anh ấy nên ghen tị chứ gì..”
“Anh mới không có..”
Tuấn Lãng không rảnh quan tâm tới cuộc cãi vã của hai người họ, anh ném chìa khoá cho Trì Soái rồi mở cửa xe phía sau ngồi vào.
Giờ anh chỉ muốn nhanh nhanh tới gặp bảo bối của anh mà thôi.
Ba người họ nhanh chóng tiến vào hội trưởng bữa tiệc từ thiện, Tuấn Lãng nhanh chóng nhìn thấy Cố Thuần Nhã xinh đẹp yêu kiều đứng bên cạnh bố mẹ.
Trùng hợp là hôm nay, Cố Thuần Nhã cũng mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, vậy nên hai người không khác gì đang mặc đồ đôi vậy.
Tuấn Lãng vui vẻ ra mặt, anh nhanh chóng bước tới bên cạnh, muốn đưa tay ôm eo cô thì lập tức bị Cố Thuần Nhã lườm một cái.
Tuấn Lãng thức thời rụt tay lại, lễ phép cúi đầu chào bố mẹ cô.
“Chú Cố, dì Sở, cháu chúc bữa tiệc từ thiện này thành công tốt đẹp..”
Cố Nhạc nhìn thấy Tuấn Lãng thì vui vẻ, phải biết đây là nhân vật gây ảnh hưởng mạnh mẽ ở thành phố A thời gian gần đây, mà hai gia đình họ lại là thế gia, ông cũng coi Tuấn Lãng như con cháu trong nhà.
Tuấn Lãng cùng gia đình họ Cố một lúc, Tuấn Lãng quay ra khẽ nháy mắt với Cố Thuần Nhã một cái.
Cố Thuần Nhã nhận được ám hiệu từ anh, liền nói nhỏ vai tai mẹ mình..
“Mẹ, con tới nhà vệ sinh một chút..”
Sở Dung luôn tin tưởng con gái, không hề nghi ngờ mà gật đầu đồng ý..
“Con đi đi, chú ý thời gian một chút, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi..”
Cố Thuần Nhã nhẹ bước tiến về phía nhà vệ sinh, trong lúc không ai chú ý, cô bị một cánh tay vững chắc ôm chặt vào ngực..
“Nhớ em quá bảo bối của anh..”
Cố Thuần Nhã mỉm cười, cô dụi mặt vào ngực anh, hai tay vòng qua ôm lấy lưng anh..
“Em cũng nhớ anh..”
Một tuần rồi chưa được gặp cô, giờ đây chỉ cần ngửi thấy mùi hương tự nhiên trên người cô thôi anh đã thấy ngứa ngáy.
Người con gái trong ngực mềm mại dịu dàng, lại là người con gái mà anh yêu nhất, Tuấn Lãng không kiềm chế được nữa, anh dùng tay nâng cằm cô lên, nhắm ngay đôi môi ngọt ngào hôn xuống.
Đầu lưỡi anh quen đường quen lối, lập tức cạy mở hàm răng của cô tiến vào trong, âu yếm lấy cái lưỡi mềm mại.
Cố Thuần Nhã cũng không từ chối, còn hưởng ứng mà vòng tay qua cổ anh.
Hai người hôn nhau điên cuồng trong một góc nhỏ nhà vệ sinh.
Đến khi hai người tách nhau ra, đôi môi Cố Thuần Nhã đã sưng đỏ, son môi hoàn toàn bị anh ăn hết.
Còn Tuấn Lãng cũng không khá hơn là bao, một nụ hôn là không đủ, thậm chí nó còn làm anh khó chịu hơn.
Bên dưới của anh đã căng cứng đến phát đau, nhưng không anh thể làm gì khác là chịu đựng.
Cố Thuần Nhã sau khi bình ổn hô hấp thì mỉm cười nhìn anh.
“Sao em cảm giác mình đang yêu đương vụng trộm vậy nhỉ..”
Tuấn Lãng bật cười xoa đầu cô.
“Nếu em muốn anh sẽ công khai ngay bây giờ..”.