Buổi tối hôm ấy, Tuấn Lãng thưa chuyện với bố mẹ nhắm mục đích nhờ họ thu phục bố mẹ vợ.
Tô Phương Hà nghe xong thì nhìn con trai với vẻ không hài lòng..
“Con với con bé yêu nhau bao lâu nay mà còn chưa sang thưa chuyện với người lớn nhà người ta, con xem con xử sự như vậy có được không..”
Âu Dương Tấn xoa dịu cơn giận của vợ..
“Được rồi, em đừng mắng con nữa.
Ngày mai chúng ta sang bên Cố gia xin lỗi rồi xin phép đàng hoàng.
Em thấy sao..”
“Đương nhiên là phải đi rồi, nếu không sang Sở Dung sẽ giận em mất.
Tại sao em lại đẻ được thằng con không biết suy nghĩ như vậy cơ chứ..”
Âu Dương Tấn trừng mắt nhìn con trai, dám làm vợ ông giận.
Tuấn Lãng thức thời cúi đầu nhận lỗi..
“Mẹ, là lỗi của con.
Là con suy nghĩ không chu toàn, mẹ tha lỗi cho con nhé..”
Nói xong anh còn mặt dày sáp lại gần bà, đưa tay bóp hai vai của bà..
“Mẹ, đến mẹ cũng giận con nữa thì làm sao con theo đuổi được con dâu cho mẹ..”
Cuối cùng Tô Phương Hà cũng bật cười..
“Được rồi, anh không phải nịnh tôi.
Giờ anh nên nghĩ xem ngày mai chúng tôi cần phải làm gì để tạ lỗi với họ..”
Đêm đó, Sở Dung trằn trọc không sao ngủ được, bà hết xoay trái rồi lại xoay phải, nằm được một lúc lại ngồi dậy.
Cố Nhạc cũng bị bà đánh thức, ngồi dậy bật đèn lên..
“Em sao vậy, không ngủ được à..”
“Haizzz, con gái em nuôi gần hai mươi năm đã trưởng thành rồi.
Em biết ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ lại đến sớm như vậy.
Em lo nó sẽ bị tổn thương...”
Cố Nhạc hiểu nỗi lòng của vợ, đưa tay ôm bà vào lòng..
“Tiểu Nhã đã lớn rồi, chúng ta không thể bảo vệ nó suốt đời được.
Con cũng cần tìm cho mình một bến đỗ riêng chứ..”
“Anh đừng nói bậy, chỉ cần em còn sống thêm một giây phút nữa, em cũng sẽ bảo vệ con đến cùng..”
Cố Nhạc sợ vợ giận, vội xoay theo lời nói của bà..
“Đúng đúng, chúng ta sẽ luôn bảo vệ con.
Nhưng con cũng cần có hạnh phúc riêng của nó chứ.
Tuấn Lãng là người đàn ông tốt, anh tin thằng bé sẽ mang lại hạnh phúc cho con gái chúng ta.”
Sở Dung thở dài..
“Không phải em không tin tưởng thằng bé đó.
Dù sao nó chúng ta cũng chứng kiến nó trưởng thành, nhân phẩm hoàn toàn đáng tin cậy.
Chỉ là em lo, nếu nó dễ dàng có được quá thì sẽ không biết trân trọng..”
Sáng sớm hôm sau Sở Dung đã gõ cửa phòng con gái, Cố Thuần Nhã còn chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa..
“Mẹ, sớm như vậy mẹ tìm con có chuyện gì ạ?”
Sở Dung nhẹ nhàng cầm tay con gái, ngồi lên giường..
“Tiểu Nhã, mẹ biết con là đứa trẻ ngoan, nhưng mẹ vẫn sợ những lúc con bị cám dỗ, không kiềm chế được bản thân.
Hôm qua mẹ là mẹ cố ý làm khó hai đứa.
Mẹ cần phải đặt ra bức tường vững chắc, phải cho thằng bé đó chịu một chút thử thách, như vậy sau này nó mới trân trọng con hơn..”
Cố Thuần Nhã bây giờ mới hiểu tấm lòng cha mẹ, cô dựa đầu vào ngực mẹ như ngày mình còn bé..
“Mẹ, có phải mẹ gả con đi luôn đâu mà phải dặn dò con kĩ như vậy.
Con còn muốn ở với bố mẹ thêm mười năm nữa..”
Sở Dung mỉm cười xoa đầu con gái..
“Chuyện mẹ nói không thừa đâu.
Còn nữa, cầm lấy cái này, nhất định phải dùng nó, biết chưa.
Mẹ không muốn con đi phải vết xe đổ của mẹ ngày xưa..”
Cố Thuần Nhã nhìn thứ Sở Dung vừa nhét vào tay cô, lập tức đỏ mặt.
Tại sao mẹ cô lại chu đáo đến mức chuẩn bị cả bao cao su cho cô thế này..
“Mẹ, bọn con chưa làm chuyện đó..”
“Phòng còn hơn tránh, nhớ rõ chưa.
Cầm lấy, lúc nào cũng phải đem theo bên mình.
Không thể tin lời của đàn ông được, giây trước họ vẫn đàng hoàng, nhưng giây sau có thể hoá sói được ngay.
Một con thỏ nhỏ như con phải biết học cách bảo vệ bản thân mình..”
——————————
Cảnh báo chương sau có cảnh cấm trẻ em, ai chưa đủ tuổi nhớ lướt qua nhé!!!.