Cố Thuần Nhã nói đi tham dự hội thảo ba ngày, nhưng tới bảy ngày sau cô mới về tới thành phố A.
Trong một tuần cô đi vắng, Tu Kiệt đã đàm phán thành công với Doãn Thị.
Vốn dĩ Tuấn Lãng không định hợp tác với Doãn Thị, nhưng vì muốn tìm ra sơ hở để lật đổ Doãn Thế Cường, nên hai công ty đã tiến hành bàn bạc một hợp đồng không dựa trên nguyên tắc đôi bên cùng có lợi.
Vì cả hai chỉ muốn tìm sơ hở của đối phương..
Sau khi xác định rõ mục tiêu, Tu Kiệt của Tuấn Lãng liên tục dành được những bản hợp đồng giá trị, đẩy Doãn Thị vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Doãn Thế Cường bị cướp trắng trợn mấy hợp đồng, bên ngoài vẫn tỏ ra mình là bậc tiền bối ngay thẳng, nhưng bên trong liên tục tính kế hướng mũi tên về phía Tuấn Lãng.
Hai bên ở thế giằng co liên tục suốt một tuần, nhân viên cả hai tập đoàn đều phải tăng ca đến mệt mỏi, nhưng không ai dám lơ là.
Ban đầu Tuấn Lãng chưa định ra tay, anh vẫn muốn cho Doãn Thị một con đường sống.
Thế nhưng cô con gái rượu của Doãn Thế Cường lại làm ra một việc quá ngu ngốc, điều này đã chạm tới giới hạn của Tuấn Lãng..
Ngày Cố Thuần Nhã trở lại thành phố A, trời đổ cơn mưa lớn.
Cô biết tình hình gần đây của Tu Kiệt nên không muốn làm ảnh hưởng tới Tuấn Lãng, tự mình bắt xe trở về.
Khi xe chạy được nửa đường cô mới phát hiện điều bất thường, đây đâu phải là đường chạy về nhà riêng của Tuấn Lãng..
“Bác tài, bác có nhầm đường không.
Đây đâu phải đường tới nhà cháu..”
Ông tài xế là người đàn ông trung tuổi, ông ta chỉ cười nhẹ..
“Tiểu thư cứ yên tâm, đường quen thuộc cô đi có tai nạn giao thông.
Tôi đi đường này cho đỡ tắc..”
Thế nhưng Cố Thuần Nhã đã nhận thấy sự nguy hiểm cận kề, cô cố giữ cho giọng nói mình bình thường nhất có thể, lén lút cầm điện thoại lên gửi định vị cho Tuấn Lãng..
“Bác à, bác cho cháu dừng xe ở phía trước, cháu có việc cần phải làm ở gần đây..”
“Tiểu thư, ngoài trời đang mưa rất to, để tôi đưa cô về tận nơi...”
Bất chợt từ phía sau có một người áo đen lao tới, bịt miệng cô lại bằng một miếng vải.
Cố Thuần Nhã cố sức giãy dụa, nhưng không thể so với sức lực của đàn ông.
Chỉ trong phút chốc, cô ngất lịm đi..
Bên này, Tuấn Lãng đang ở tập đoàn thì nhận được tin nhắn của Cố Thuần Nhã, mở ra chỉ thấy một dấu chấm kèm theo định vị cô gửi.
Anh nhíu mày bất an, định vị trong điện thoại là khách sạn Dĩ Thành.
Cô làm gì mà chạy tới khách sạn vậy.
Lại vô tình nhớ tới lời cô nói trước đây, Uông Đông nhắc nhở cô phải cẩn thận.
Trong đầu anh xẹt qua một tia nguy hiểm, lập tức lấy chìa khoá xe chạy đi..
Cố Thuần Nhã mơ hồ tỉnh lại, xung quanh tối om, mà hình như cô còn đang nằm trên giường.
Nhưng tại sao người cô không có một chút sức lực nào thế này.
Cô khẽ cựa quậy người, liền chạm phải một thân nhiệt ấm nóng bên cạnh, cơ thể lập tức cứng lại.
Chuyện gì thế này, ai đã bắt cóc cô tới đây, người bên cạnh cô là ai.
Cố Thuần Nhã dùng hết sức lật người lại, khuôn mặt người bên cạnh hiện ra..
“Uông Đông?”
Uông Đông từ từ mở mắt ra, trong giấc mơ anh mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Cố Thuần Nhã, trí não anh lập tức tỉnh táo.
Buổi chiều hôm nay Doãn Tư Tư hẹn gặp anh, sau khi uống một hớp cafe, anh từ từ lịm đi, khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường với Cố Thuần Nhã, Uông Đông vội bật dậy, cũng may quần áo trên người cả hai vẫn còn nguyên.
Doãn Tư Tư, tôi đã cảnh cáo chị, đây là chị chạm tới giới hạn của tôi, đừng trách tôi không nể tình máu mủ....