Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 115: Nhìn chị ấy rất quen mặt

“Được rồi, Phùng Hiếu, cháu cũng đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi.” Nguyễn Kim Thanh ở một bên đau lòng nói.

“Linh Đan, đây là cậu chủ của Tập đoàn Châu Thiên, mới từ nước ngoài trở về, cậu ấy đang có ý định tiếp nhận Châu Thiên, dì thấy con có thời gian thì cũng tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn. chút.”

Xuất phát cân nhắc của Vũ Phong Toàn là dựa trên từ công việc, nói như vậy thì cũng không thể tránh được, nhưng Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến đều không hài lòng, một người phụ nữ đã kết hôn lại muốn tiếp xúc nhiều với Phan Phùng Hiếu, đây là có ý gì.

Vẫn còn ngại cô chưa đủ xui xẻo hay sao?

“Bố, con không phải đến Bạch Đằng làm việc ư, sau này con cũng có thể giúp bố” Vũ Hải Yến làm nũng nói.

“Được được được, các con đều là con gái ngoan của bố, bây giờ có các con, bố thấy bố có thể xin nghỉ hưu sớm rồi.”

Vũ Phong Toàn bật cười nức nở, sau đó lại nói với Phan Phùng Hiếu: “Phùng Hiểu à, cháu có thời gian thì cứ tới nhà

chơi nhiều một chút, nhà bác không có quy củ gì đâu, cháu

xem, bác và bác gái con cũng hoà đồng nữa.”

“Bác trai bác gái đều rất tốt, ở nhà bố cháu cũng từng kể qua công lao to lớn của bác trai, cháu thật sự rất nể phục, sau này có thời gian cháu vẫn muốn tới để thỉnh giáo bác nhiều hơn ạ.”

Phan Phùng Hiếu cũng khiêm tốn đến cực điểm, rồi tự nhiên lại phát lên tiếng cười to còn to hơn cả tiếng cười của Vũ Phong Toàn.

Tình cảnh như vậy, Vũ Linh Đan có chút ngồi không yên, cô liền tìm một cái lí do rồi đi lên lầu trước.

Vũ Hải Yến thấy bất mãn lập tức nói nhỏ với Nguyễn Kim Thanh: “Con đã nói là đừng cho chị ta tới đây, đến một câu cũng không nói, còn bày ra cái dáng vẻ kiêu ngạo đó, đúng là làm mất mặt của con mà.”

“Cô ta đến đây, không phải mới có thể giúp con tốt hơn sao, giúp con thu hút ánh nhìn của Phan Phùng Hiếu tốt hơn.” Nguyễn Kim Thanh ở bên cạnh xoay người vào Vũ Hải Yến, hạ thấp âm thanh xuống nói.

Bà ta vừa nói ra như vậy, Vũ Hải Yến liền chợt nhận ra, ánh mắt của cô ta lập tức sáng lên. Cô ta thầm nghĩ, Nguyễn Kim Thanh làm sao có thể vô duyên vô cớ muốn mời Vũ Linh Đan

trở về được.

“Phùng Hiếu..”

Vũ Hải Yến đang định đáp lại Phan Phùng Hiếu, thì phát hiện ánh mắt của anh ta đang nhìn về phía bóng lưng trên lầu, trong đáy mắt cô ta lập tức không còn vui nữa.

Hôm nay Vũ Linh Đan tới đây, rõ ràng không hề chuẩn bị thứ gì cả, không thấy cô trang điểm, cũng không có thay bộ quần áo khác, mà chỉ mặc bộ đồng phục cũ kỹ của công ty, vậy có cái gì đẹp để nhìn.

Nguyễn Kim Thanh đi đến kế bên rồi ho khan một tiếng.

Thầm nghĩ mẹ đã là một người để tiện hay đi quyến rũ người khác, bây giờ sinh ra đứa con gái cũng giống y chang như vậy.

Phan Phùng Hiếu chợt nhận ra mình đang vô lễ, anh ta liền nhanh chóng phản ứng, trở lại sắc mặt tự nhiên, vẻ mặt anh ta bình tĩnh hỏi thăm: “Cuối cùng cháu vẫn cảm thấy, hình như đã gặp chị ấy ở đâu rồi thì phải, dáng vẻ này nhìn rất quen”

“Không thể nào, không phải anh vừa mới từ nước ngoài trời về sao?” Vũ Hải Yến kinh ngạc.

Đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng, cô ta cũng hy vọng Phan Phùng Hiếu và Vũ Linh Đan sẽ không có bất kỳ quan

hệ nào, cho dù Phan Phùng Hiếu có thấy Vũ Linh Đan chướng mắt, nhưng nếu sau lưng Vũ Linh Đan có lén lút nói xấu về mình, thì cũng không được phá hư chuyện tốt của cô ta.

Phan Phùng Hiểu lắc đầu, anh ta cũng cảm thấy không thể giải thích được.

Nguyễn Kim Thanh ở một bên rất bình tĩnh, rót một ly nước chanh cho Phan Phùng Hiếu, bà ta cười như thể bà ta vô tình nhắc tới chuyện này: “Trước đây Linh Đan làm chung với Tổng giám đốc Trương của Đông Á, bình thường đi lại nhiều nơi, nên có thể gặp qua bất cứ lúc nào.”

“Mẹ!” Vũ Hải Yến bất mãn: “Mẹ nói chuyện này ra làm gì.”

Nguyễn Kim Thanh cũng không quan tâm đến, mỉm cười: “Cái đứa nhỏ này, Phùng Hiếu không phải không bao lâu nữa sẽ trở thành người một nhà với chúng ta ư, chuyện Linh Đan ly hôn đối với xã hội bên ngoài là một sự gièm pha, nhưng thân là người nhà của chị ấy, con không được ghét bỏ như vậy.”

Nguyễn Kim Thanh nói xong lập tức liếc mắt ra ám hiệu cho Vũ Hải Yến.

Vũ Hải Yến cũng là một người rất tinh ý, tất nhiên cô ta hiểu được đây là để tăng cường hình tượng cho mình, khoé miệng giương lên cười một phát.

“Con tất nhiên là không phải ghét bỏ chị ấy, nhưng vì chị ấy

làm điều sai trái ở bên ngoài… Nên mới ly hôn với Tổng giám đốc Trương, nhưng con nghĩ, ở phương diện này nhất định là có nỗi khổ tâm.”

Vũ Hải Yến tỏ ra vẻ mặt đầy thương tiếc, càng lúc càng trở nên điềm đạm đáng yêu.

Phan Phùng Hiếu ngồi ở phía đối diện, cảm thấy trong người có chút không thoải mái, nhưng lại không nói được là vấn đề ở đầu ra.

Nhịn không được anh ta nhìn lên trên lầu một lần nữa, lúc này Vũ Linh Đan đã sớm đi vào trong căn phòng, trong lòng của anh ta lại xoẹt qua một tia mất mác.

Anh ta đương nhiên biết rõ chuyện kết hôn và rồi lại ly hôn của Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành, anh ta nói cảm thấy rất quen mặt, tuyệt đối không phải biết từ trên những trang báo đưa tin, mà là thật sự đã gặp qua ở đâu đó rồi.

Nghĩ mãi một lúc cũng không thể nhớ nổi.

“Phùng Hiểu” Vũ Hải Yến lại gọi một tiếng.

“Vẫn là để hai người tuổi trẻ các con tâm sự với nhau, bác không làm phiền hai con nữa”

Nguyễn Kim Thanh mỉm cười dịu dàng rồi đứng dậy, nhường thời gian cho hai người trẻ tuổi.

Lúc này, Vũ Hải Yến ngồi ở phía đối diện với Phan Phùng Hiếu, giữ vững khoảng cách nhất định, cô ta quặn quẹo cơ thể rồi hỏi: “Anh có muốn ăn chút gì không?”

“Không muốn thì sao?”

Phan Phùng Hiếu kéo lấy Vũ Hải Yến, cũng không hề buông ra, Vũ Hải Yến thừa cơ hội đi sang ngồi kế bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ, nhẹ nhàng nghiêng người dựa vào Phan Phùng Hiếu.

“Anh đã liên lạc với đám bạn đi biển kia rồi, đến lúc đó em không cần chuẩn bị thứ gì hết, chỉ cần mang theo mấy bộ đồ đẹp là đủ rồi.”

Phan Phùng Hiếu vừa cười vừa nói, khôi phục trở lại tâm trạng ngày thường. Anh ta không phải là người thích để tâm những chuyện vụn vặt, không nghĩ ra sự việc, vậy thì dứt khoát không nghĩ nữa, hơn nữa trước mắt còn đang có cảnh vật mê hoặc lòng người đang chờ mình, thừa cơ hội lúc không có người, Phan Phùng Hiểu hôn lên trên má Vũ Hải Yến một cái, người kia tất nhiên là mặt đầy e thẹn, sắc mặt hồng hào lập tức ửng đỏ lên như muốn rỉ máu.

“Còn có người ở đây, anh đừng như vậy” Vũ Hải Yến ngượng ngùng nói.

“Vậy thì có sao đâu, hai ngày nữa anh sẽ tới nhà cầu hôn em” Phan Phùng Hiếu không thèm để ý đến nói.

Vũ Hải Yến như nai con đi lạc, giống như vừa thấy được một cái đám cưới long trọng, người đàn ông trước mặt này vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, còn mang theo một luồng sức hút mạnh mẽ, khiến cho cô ta vô cùng mê muội.

“Phùng Hiếu, mẹ của em cũng muốn em đến nhà anh chơi một chuyến, như vậy người lớn hai bên nhà mới có thể giao thiệp tốt” Vũ Hải Yến thấp giọng nói.

“Chuyện này không vấn đề, anh cũng chính là nghĩ như vậy, không phải vì sợ em không đồng ý hay sao.” Phan Phùng Hiếu vô cùng bằng lòng.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận