Về phần Vũ Linh Đan thì không có gì phải lo lắng, cô quay lại chỉ để tìm bằng chứng cho thấy mình không ăn xén vật liệu. Sau đó, mặc cho người khác vu oan cô như thế nào thì cô cũng không có gì phải lo lắng.
Cuộc cãi vã trong văn phòng vẫn tiếp tục diễn ra, Vũ Linh
Đan lặng lẽ đi ra ngoài trước.
Vừa ra khỏi cửa chính của Bạch Đằng Vũ Hải Yến đã vội vàng chạy đến từ phía sau, cô ta định tát Vũ Linh Đan ngay tại chỗ nhưng cuối cùng lại bị Vũ Linh Đan chặn lại. Vũ Linh Đan cau mày, người phụ nữ này vẫn chưa ồn ào đủ nữa sao?
"Vũ Linh Đan, chị đừng nghĩ rằng lần này bố đứng về phía chị thì chị có thể thả lỏng, tôi đã cảnh báo chị rằng chị không nên tạt nước bẩn lên người Phương Lâm Thiên rồi mà."
Trong mắt Vũ Hải Yến hằn lên ánh sáng hung ác, cô ta cảnh cáo Vũ Linh Đan một cách đầy hằn học.
"Đây là quyết định của Tổng giám đốc Toàn, tất cả những gì tôi có thể làm là tìm ra sự thật."
Vũ Linh Đan nhẹ giọng nói.
"Ha ha."
Vũ Hải Yến cười mỉa mai, sau đó cô ta liếc nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng:
"Đừng nghĩ rằng tôi không biết rằng chị đã gặp Phan Hùng Hiếu mấy lần. Bố không biết về chuyện này nhưng chị nghĩ rằng Phan Hùng Hiếu có thể trợ giúp Bạch Đằng sao?"
Ngoài mặt Vũ Linh Đan rất bình tĩnh nhưng cô không ngờ rằng mọi hành động của cô đều lọt vào mắt Vũ Hải Yến, lúc này
ánh mắt cô đã lạnh đi một nửa: "Bạch Đằng của chúng ta có hợp tác với Châu Thiên, tôi gặp mặt Phan Hùng Hiếu cũng là chuyện quá khứ rồi"
"Ha ha, vậy cô có biết Phan Hùng Hiếu đã từng âm thầm cảnh cáo tôi không? Chỉ sợ lần hợp tác này cũng đã được mưu tính từ trước, không phải là cô không biết."
Vũ Hải Yến nhìn Vũ Linh Đan, dường như đang phán đoán xem Vũ Linh Đan có nói dối không.
Vũ Linh Đan vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh tiếp
tục nghe Vũ Hải Yến nói.
Ngay lập tức, Vũ Hải Yến lại nói: "Vũ Linh Đan, chị đừng trách tôi không nhắc nhở chị. Phan Hùng Hiếu tuyệt đối không đơn giản như chị nghĩ đâu, làm phiền chị sau này cách xa anh ta một chút. Còn nữa, chị đã phá hủy hạnh phúc của tôi một lần, lần này tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ nữa"
"Phương Lâm Thiên?"
Khóe miệng Vũ Linh Đan cong cong.
"Vũ Linh Đan, chị có ý gì!"
Vũ Hải Yến lập tức hiểu ra ý tứ sâu xa không rõ trong mắt Vũ Linh Đan, cô ta giống như bị đạp một phát, nhảy cỡn lên cắn
răng nghiến lợi nói: "Vũ Linh Đan, chị là thứ gì, chuyện của tôi không tới lượt chị quơ tay múa chân vào đâu"
"Không sao, tôi sẽ rời đi. Mặt khác, tôi đang lo lắng cho cô đấy, tôi cũng rất hi vọng cô có thể cùng Phương Lâm Thiên đầu bạc răng long."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!