"Bây giờ bố cô ngồi tù rồi đấy, tất cả mọi người đều khen cô giỏi giang, khen có lợi hại. Vũ Linh Đan, bây giờ thì chắc là cô vui lắm nhỉ. Vậy là tất cả mọi thứ của nhà họ Vũ đều sụp đổ hết rồi, cô đã thấy vui chưa?" Nguyễn Kim Thanh thở hổn hển rồi chửi ầm lên.
Vũ Hải Yến đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng giễu cợt: "Bây giờ cô có thể tới chỗ Lương Học Đông để kể công được rồi đấy. Dù sao thì cô cũng giúp anh ta nhiều chuyện như vậy, ít nhất thì anh ta cũng phải cho cô cái ghế Giám đốc đấy nhỉ"
Vũ Linh Đan không nói gì mà chỉ im lặng rời đi.
Nguyễn Kim Thanh xoay người về phía bóng lưng Vũ Linh Đan rồi kêu ầm lên: "Nhà họ Vũ kết thúc rồi, vậy là nhà họ Vũ sụp đổ thật rồi. Vũ Linh Đan, tôi sẽ chống mắt nhìn cô bị báo ứng."
Vũ Linh Đan quay về xe của mình, hơi thở có hơi nặng nề.
Cô chỉ chịu đựng được vài giây rồi sau đó thì không thể kiềm chế được nữa mà nước mắt tuôn ra ào ạt như mưa.
Cô khóc vì Vũ Phong Toàn ư?
Không!
Vũ Phong Toàn đi tới bước đường như thế này là do ông ta tự mình chuốc lấy, dù cho giữa cô và ông ta không có khoản nợ kia thì cô cũng sẽ ngăn cản nếu như ông ta cứ khăng khăng đòi xây tòa nhà cao ốc đó.
Chỉ là nếu như vậy thì có lẽ kết quả sẽ tốt đẹp hơn bây giờ
một chút.
Vũ Linh Đan ôm bọc hành lý cuối cùng ra khỏi nhà họ Vũ. Nếu không có Vũ Phong Toàn, Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến thì cũng sẽ không có nhiều sóng gió như vậy xảy ra.
Có thể tưởng tượng được những ngày tháng sau này, sợ rằng tất cả mọi người đều sẽ né tránh hai mẹ con Nguyễn Kim Thanh, chắc cuộc sống của họ cũng sẽ không dễ dàng gì.
Ngày hôm sau, Vũ Linh Đan tới Tập đoàn Bạch Đằng một lần nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn con gái của Tổng giám đốc cũ bằng thật nhiều ánh mắt khác nhau. Họ đều cảm thấy khó hiểu, nghĩ rằng lòng dạ của một đứa con gái phải sắt đá như thế nào
thì mới có thể tự tay tống bố mình vào tù.
"Xin lỗi cô Đan, bây giờ cô không thể lên được."
Lễ tân ngăn cản Vũ Linh Đan một cách thẳng thừng, dù sao thì bây giờ Tập đoàn Bạch Đằng cũng không thuộc quyền của nhà họ Vũ nữa.
Vũ Linh Đan liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt nhàn nhạt, mặt không có chút cảm xúc: "Tôi tìm Lương Học Đông, cô giúp tôi nói với anh ta một tiếng"
Cô nhân viên tiếp tân hơi lưỡng lự.
Dù sao thì bây giờ thân phận của Vũ Linh Đan cũng khá là nhạy cảm nhưng mấy giây sau, cô nhân viên tiếp tân đó vẫn bấm số kết nối với điện thoại ở trên tầng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!