"Vậy thì ông thử xem"
Trương Thiên Thành không quan tâm, anh vẫn đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía Vũ Linh Đan. Vũ Linh Đan đã cảm thấy trên cổ đau nhức, hai chân thẳng tắp mềm nhũn ra. Cô nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trương Thiên Thành, hiển nhiên anh không có ý dừng lại để thương lượng.
"Trương Thiên Thành, anh đứng yên đó cho tôi!"
Hồ Trác Đường lo lắng hét lên.
Trương Thiên Thành cười nhạt, ánh mắt anh càng lúc càng lạnh: "Tôi biết ông có một đứa con gái năm tuổi, mẹ của ông vẫn đang nằm trong bệnh viện. Hôm nay vốn dĩ tôi có thể mang bọn họ đến đây để thương lượng với ông nhưng sau khi nghĩ lại, tôi vẫn chưa đến mức vô nhân đạo như thế."
"Nhưng nếu như hôm nay ông dám để cô ấy rơi một sợi tóc, tôi sẽ khiến ông cơm ăn không được, chân đi không xong. Đến lúc đó, không biết ai sẽ chăm sóc cho hai người kia đây. Chậc chậc, nghĩ đến thật là đáng thương"
"Trương Thiên Thành, anh đang nói bậy cái gì đó"
Hồ Trác Đường hoảng sợ.
"Tôi không hề nói bậy, trong lòng ông tự biết rất rõ."
Trong khi nói chuyện, Trương Thiên Thành vẫn không dừng lại tốc độ của mình, mặc dù mỗi bước đều rất chậm và nhỏ nhưng anh vẫn đang từng bước tiếp cận.
Chân của Hồ Trác Đường bắt đầu mềm nhũn nhưng ông ta không muốn nhân nhượng.
Trương Thiên Thành tiếp tục nói: "Tôi biết ông đang bán mạng cho ai và tôi có thể nói với ông rằng nếu có điều gì xảy ra với ông, sẽ không có ai đến cứu ông đâu."
“Ngược lại, nếu bây giờ ông dừng lại, tôi có thể coi như không truy cứu trách nhiệm của ông. Chắc ông đã từng nghe nói đến tính cách của tôi rồi, tôi sẽ không bao giờ để cho kẻ làm tổn thương đến người của tôi tiếp tục sống trên đời này. Đương nhiên..."
"Trương Thiên Thành, anh... đứng yên đó cho tôi!"
Hồ Trác Đường bắt đầu nói chuyện lắp bắp, bàn tay ông ta cũng run rẩy theo. Vũ Linh Đan hít một hơi, cô đã cảm thấy đau đớn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Thiên Thành bằng một cách nào đó đã nhanh chóng chạy tới rồi dùng một
tay giữ chặt lưỡi dao lại. Đôi mắt của Hồ Trác Đường mở to, ông ta sợ đến mức không thốt lên lời.
Khóe miệng Trương Thiên Thành lóe ra ý cười u ám khiến ngay cả Vũ Linh Đan cũng sợ hãi theo. Nhưng sau đó, cô thấy một vệt máu không ngừng chảy xuống từ lòng bàn tay của Trương Thiên Thành. Thế mà anh thực sự đã cầm vào lưỡi dao.
Sau đó, anh từ từ tiếp cận từng bước một, mỗi một bước tiến lên càng làm sụp đổ tâm lý phòng thủ của đối phương, cuối cùng anh thẳng tay giật lấy con dao từ tay Hồ Trác Đường.
Trương Thiên Thành ném con dao xuống đất với âm thanh chói tai, Vũ Linh Đan để ý thấy trên lưỡi dao vẫn còn nhiều vết máu. Dưới ánh sáng mãnh liệt, lưỡi dao sắc bén đang phản chiếu ánh sáng trắng bạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!