Vũ Linh Đan ngồi ở ghế sau, suốt cả đường đi cô không nói gì, cuối cùng vẫn là Trần Đức Bảo hỏi đi đâu.
"Trước tiên về nhà một chuyển, buổi chiều tối sẽ đến công ty, tạm thời cậu không cần thông báo cho bất cứ ai cả"
Trương Thiên Thành nói.
Trần Đức Bảo lại gật đầu.
Lần này Trương Thiên Thành chưa thông báo với bên tổng công ty đã trở về trước thời gian trong kế hoạch, theo kế hoạch công việc cũng không qua tổng công ty, nhưng nghe nói đã giải quyết được chuyện chi nhánh công ty bên kia rồi nên có theo kế hoạch công việc hay không cũng không phải chuyện gì lớn.
Dọc theo đường đi, Trần Đức Bảo đang len lén quan sát hai người ngồi sau, mấy lần suýt chút nữa đã bị Trương Thiên Thành phát hiện.
Cuối cùng, Trương Thiên Thành nói sâu xa: "Trần Đức Bảo à, có phải mấy ngày tôi không ở đây cậu rảnh rỗi quá rồi không?"
"Không hề."
Trần Đức Bảo Sợ hãi thu ánh mắt mình lại, vừa nghe thấy Trương Thiên Thành nói vậy thì anh ấy đã cảm thấy không ổn rôi.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó Trương Thiên Thành đã nói: “Vậy đã bận rồi thêm một chuyện nữa chắc cũng không sao, trong cặp tôi có một tập tài liệu, cậu lấy về đọc kỹ đi, sau đó làm theo yêu cầu của tôi."
"Là việc liên quan đến Thành phố Hải Phòng hả?"
Trần Đức Bảo lắm miệng hỏi một câu.
"Đừng có phí lời nhiều thế"
Trương Thiên Thành hơi khó chịu ngắt lời Trần Đức Bảo, sau đó nhìn Vũ Linh Đan đang nhắm hai mắt chìm sâu vào giấc ngủ, ngay lập tức bầu không khí trong xe yên tĩnh trở lại.
Vũ Linh Đan ngủ một giấc đến tận biệt thự, vừa muốn lấy đồ ăn tối hôm qua mình chưa cho Coco ra. Cũng may còn đủ để Coco ăn, chưa đến mức làm nó bị đói.
Vũ Linh Đan vừa vào nhà đã chuyên tâm chăm sóc Coco, Trương Thiên Thành ngồi trên ghế sô pha đã sớm bất mãn: "Rót nước cho tôi."
"Được."
Không bao lâu sau, Trương Thiên Thành lại mượn cớ nói: "Vũ Linh Đan, lấy đôi dép trên tầng xuống cho tôi."
Nhiều lần như vậy, rốt cuộc Vũ Linh Đan không thể nhịn được nữa, cô giễu cợt nói: "Tổng giám đốc Thành, tay của anh bị thương nhẹ nhưng không phải chân anh cũng bị thương theo đâu."
"Sao, cô đang nguyền rủa tôi hả?”
Trương Thiên Thành khó chịu hỏi ngược lại.
Vũ Linh Đan bĩu môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên tầng. Cái miệng của Trương Thiên Thành ấy à, không cho người ta được thắng bao giờ.
Trương Thiên Thành hài lòng uống nước, nhìn qua cốc nước thấy Vũ Linh Đan đang đứng đối diện mình mới thấy dễ chịu một chút.
Thế nhưng còn chưa được bao lâu, Vũ Linh Đan há miệng ngậm miệng đều là Coco phải ăn uống theo quy luật, phải chỉnh trang lại lông chó. Ngay lập tức anh nghiệm mặt lại, vẻ mặt thành thật nói: "Cô Đan, tôi cảm thấy bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đấy"
"Chuyện gì vậy?"
Vũ Linh Đan không hiểu.
"Từ sáng sớm đến giờ tôi chưa ăn cái gì cả, tự cô cũng phải ngồi máy bay đi xa như vậy, cô không cảm thấy nên làm chút đồ ăn cho người ta trước sao, hay là buổi trưa cố định để chúng ta ăn thức ăn cho chó?"
Nhìn có vẻ Trương Thiên Thành tốt tính nhưng thực chất là đang châm chọc.
Truyện đã được up full trong nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.