Có lẽ sau khi mất đi mới biết điều đó trân quý như thế nào, trước đây khi ở nhà, Trương Thiên Thành chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện như thế này, nhưng Vũ Linh Đan sẵn sàng làm điều đó cho mình.
Giờ đây, Trương Thiên Thành thực sự cảm nhận được một thứ gọi là hạnh phúc.
Anh ngồi xuống trước, ngửi miếng bánh mì nướng, sau đó cầm dao nĩa định bởi một ít bơ, những phát hiện Vũ Linh Đan đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Trong lòng Trương Thiên Thành vui mừng khôn xiết, đang định khen ngợi cô vài lời, kết quả lại nghe Vũ Linh Đan nói: "Tôi nghĩ tay anh không tiện, nên tôi giúp thôi. Đương nhiên nếu anh nghĩ tay tôi bẩn, anh cũng có thể tự mình làm"
Trương Thiên Thành sửng sốt.
Trước đây anh rất không thích Vũ Linh Đan như thế này.
Bây giờ anh lại không cảm thấy tức giận gì, ngược lại cảm thấy lúc này cô mới có dáng vẻ của một người phụ nữ.
Trường Thiên Thành không nói lời nào, bẻ bánh mì nướng làm hai miếng, sau đó nhét tất cả vào trong miệng, nghiêm túc nhai.
Vũ Linh Đan nhìn cảnh tượng này, trong mắt lại khẽ chuyển động.
Đáy lòng dâng lên một cảm giác khó tả, mãi cho đến khi Trương Thiên Thành ăn sáng xong đi ra ngoài, Vũ Linh Đan mới nhớ ra hôm nay mình phải đi ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Trương Thiên Thành, Vũ
Linh Đan suy nghĩ một chút, nhưng rồi cũng bỏ qua không muốn nghĩ nữa.
Nhưng không ngờ rằng ngay giữa trưa, Trương Thiên Thành gọi điện tới, câu đầu tiên chính là trực tiếp hỏi Vũ Linh Đan đang ở đâu.
Vũ Linh Đan cười nhạo một lúc lâu, buộc phải nói rằng còn đang ở nhà họ Trương.
"Vậy được, lát nữa tôi bảo Trần Đức Báo đến đón, cùng nhau đi ăn trưa"
Trương Thiên Thành từ lâu đã coi sự tồn tại của Vũ Linh Đan là điều hiển nhiên, bây giờ anh có thể dùng điện thoại di động gọi cho Vũ Linh Đan, không cần phải nghĩ ra nhiều lý do, Trương Thiên Thành cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Cái đó, buổi trưa tôi có thể có việc đi ra ngoài."
Vũ Linh Đan không thể không nói.
Điện thoại im lặng một lúc, Vũ Linh Đan đã đoán được Trương Thiên Thành chắc là đang tức giận.
Kết quả, đầu dây bên kia nói nhỏ: "Cho dù đi ra ngoài cũng phải ăn cơm, ăn cơm trước rồi đi."
"Được rồi."
Trương Thiên Thành không hề tức giận, Vũ Linh Đan không
còn cách nào từ chối. Khi cô bước xuống cầu thang, Trần Đức Bảo đã đợi ở cửa một lúc, sau đó, anh ấy mỉm cười với Vũ Linh Đan và nói: "Tổng giám đốc đã đặt một nhà hàng bên bờ sông rất đẹp."
Sắc mặt của Vũ Linh Đan có chút xấu hổ.
Dù gì thì đó cũng là trợ lý của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan vẫn phải thấp giọng nói cảm ơn.
Trên đường đi, khuôn mặt của Trần Đức Báo rõ ràng đã tươi tỉnh hơn, có lẽ còn xen lẫn một số cảm xúc cá nhân, Trần Đức Bảo không thể không lắm mồm: "Thực ra, tôi rất vui khi thấy hai người như thế này"
Vũ Linh Đan hơi bối rối.
Truyện đã được up full trong nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.