Trần Tuyết Nhung có nghe một chút về chuyện năm đó, nhưng thân bà ấy còn lo chưa xong, nên đương nhiên cũng sẽ không đặt tình yêu mờ nhạt của tuổi trẻ này ở trong lòng.
Nghĩ quá khứ cũng trôi qua, nhưng hiện tại bà ấy cũng nhận ra chỉ có tình yêu của một thời tuổi trẻ, không chút tạp chất mới khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Thậm chí, cả đời này cũng không thể nào quên được.
Bà ấy cũng hiểu suy nghĩ của Phan Bảo Thái, Trần Tuyết Nhung cũng tin rằng Phan Bảo Thái là một điểm đến tốt hơn Trương Thiên Thành, nhưng đối mặt với Phan Bảo Thái, Trần Tuyết Nhung không thể nói bất cứ điều gì để giúp đỡ.
Phần còn lại cũng chỉ phải phó mặc cho số phận.
Ba người chọn ngồi ở ba vị trí, giữ khoảng cách xa nhau.
Trong khoảng thời gian này, Phan Bảo Thái đã nhìn lên Vũ Linh Đan vài lần, Vũ Linh Đan chỉ chăm chăm nhìn đĩa rau, giả vờ như không thấy gì.
Cô cũng không muốn nói nữa, dùng bữa cơm để bịt miệng
lại, nhưng cô không cảm nhận được mỹ vị của hải sản chút nào, cô thấy mình giống như đang nhai sáp, buồn tẻ và vô vị.
Sau khi ăn xong, Vũ Linh Đan vốn định ở lại chỗ của Trần Tuyết Nhung một đêm, nhưng cuối cùng đành phải kiếm cớ về sóm.
Trần Tuyết Nhung và Phan Bảo Thái biết rất rõ rằng một người không muốn nói thì giữ lại cũng không thể nói gì, vì vậy họ chỉ để lại cho mỗi người những suy nghĩ của riêng mình.
Trong xe, Vũ Linh Đan mở nhạc to để cố gắng điều chỉnh tâm lý.
Xa nhau đã bao nhiêu năm rồi, hôm nay chỉ nhắc lại chỉ để làm rõ mọi chuyện thôi, cô phải cảm thấy thoải mái mới đúng chứ, cớ sao lại phải bực dọc mãi như thế này.
Khi trở về nhà, Vũ Linh Đan thấy Trương Thiên Thành đang đứng ở cửa, cô hoảng sợ, thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, cố do dự hỏi: "Anh đã đợi bao lâu rồi?"
"Buổi trưa không thấy cô về. Tôi muốn xem xem cô có thể đi bao lâu khi cuối tuần không làm việc."
Trương Thiên Thành không nghĩ rằng Vũ Linh Đan có thể có tình cảm sâu đậm với Trần Tuyết Nhung, tất cả chỉ là hình thức mà thôi, đâu cần ở lại lâu như vậy.
Sau khi Vũ Linh Đan nghe thấy điều này, cô không khỏi mừng thầm, nếu Trương Thiên Thành biết cố định ngủ qua đêm ở nhà Trần Tuyết Nhung thì chắc anh sẽ phát điên mất.
Sau khi vào nhà, Vũ Linh Đan ngập ngừng hỏi Trương Thiên Thành xem có chuyện gì không.
Trương Thiên Thành trợn to mắt: "Sao, không có việc gì thì không thể tìm cô à, cô bận hơn tôi sao?"
"Tất nhiên là tôi không có ý đó, nhưng... lần sau khi đến, anh nên gọi cho tôi trước để không phải đợi lâu như thế này"
Vũ Linh Đan không thể không thật tâm nhắc nhở.
"Thật ra tôi cố tình chờ cô đấy, buổi trưa tối về ăn cơm rồi mới qua đây, bây giờ có nên nói chuyện với tôi một chút."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!