Anh ta biết rằng anh ta không hề đoán sai, nhưng đáng tiếc, bên ngoài, anh ta vẫn không nghe thấy được gì cả.
"Anh không yên tâm về em thì sao có thể đi được?"
Giọng mũi của anh ta có hơi nặng, sau đó bước từng bước một đến chỗ Vũ Linh Đan, mỗi bước đi đều cực kỳ nặng nề, muốn vịn Vũ Linh Đan nhưng Vũ Linh Đan vẫn đẩy ra giống như
bị điện giật.
"Thật xin lỗi."
Vũ Linh Đan nói xin lỗi.
Không biết là xin lỗi vì từ chối hay là vì vừa rồi tức giận.
Tay Phan Báo Thái dừng lại ở giữa không trung, qua mấy giây mới từ từ rụt lại. Anh ta đã từng cảm thấy lúng túng hơn thế này nhiều nhưng vào lúc này lại không cảm thấy gì.
Anh ta cố gượng cười, cổ khiến bản thân trong không quá tệ để cho tâm trạng của Vũ Linh Đan có thể khá hơn một chút.
"Thật xin lỗi, anh tin em"
Phan Bảo Thái lại nói xin lỗi.
Vũ Linh Đan hơi ngạc nhiên nhìn Phan Bảo Thái, có chút không biết phải làm sao.
"Vả lại anh cũng có thể bảo vệ em, nhưng vừa rồi em Linh Đan, có phải em cảm thấy anh yếu ớt quả không? Nói mà không giữ lời, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh còn bảo vệ em thế nào, nếu vậy thì anh thật không phải là đàn ông."
Nói xong, Phan Bảo Thái tát một cái thật mạnh lên mặt mình.
Vũ Linh Đan hoàn toàn sợ đến ngẩn người.
Thái độ của Phan Bảo Thái khiến cho Vũ Linh Đan như được cổ vũ, cũng khiến cho cô dùng hết tất cả sức lực cuối cùng nói lời trong lòng mình ra.
"Chúng ta ăn đi."
Vũ Linh Đan thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Trong lúc nhất thời Phan Bảo Thái không kịp phản ứng.
Vũ Linh Đan cười cười, dẫn đầu đi tới bàn ăn, nói: "Buổi hẹn lần trước anh đã đi trước, lần này không được phép đi nữa"
"Được."
Phan Bảo Thái liên tục gật đầu, trong lòng thoáng yên ổn mấy phần, nhưng sau đó lại lo lắng nhìn Vũ Linh Đan, không biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì.
Lúc này Vũ Linh Đan ngồi đối diện anh, cắt nhỏ thịt bò bít tết sớm đã nguội lạnh ra, sau đó ăn ngon lành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!