Trương Thiên Thành nói xong, thô lỗ cúp điện thoại.
Thời gian dần qua, ánh mắt Phan Bảo Thái từ từ bình tĩnh lại, thậm chí có chút cười lạnh, đột nhiên, dường như anh ta cảm thấy mình đã phát hiện ra nhược điểm của Trương Thiên
Thành.
Trương Thiên Thành không cho anh ta ở cùng với Vũ Linh Đan thì anh ta càng muốn ở cùng.
Sau khi rời công ty vào ngày hôm đó, thậm chí Phan Báo Thái còn không về nhà, thay vào đó, anh ta gọi cho Vũ Linh Đan một lần nữa, nói rằng muốn gặp nhau.
Vốn dĩ Vũ Linh Đan muốn từ chối nhưng mãi không tìm được lý do chính đáng, đúng lúc Trần Tuyết Nhung cũng có ý định như vậy, ba người hẹn nhau ở một nhà hàng gần chỗ của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan là người đến cuối cùng. Phan Báo Thái và Trần Tuyết Nhung trò chuyện vui vẻ, có thể thấy được hai người họ rất hợp nhau.
Trần Tuyết Nhung nhìn thấy Vũ Linh Đan bước vào thì gọi một tiếng, Phan Bảo Thái lập tức đứng dậy và kéo ghế cho Vũ Linh Đan.
Sau đó, Trần Tuyết Nhung chắp tay trước ngực, không nhịn được mong đợi nói: "Linh Đan, nhìn hai người các con cuối cùng cũng đến được với nhau, mẹ thực sự rất vui, chờ lát nữa chúng ta phải uống rượu, phải chúc mừng một chút."
"Bác gái thật khách sáo, thực ra, cháu và Linh Đan... vẫn
còn một chặng đường dài phía trước, cháu chỉ mong rằng sự
chân thành của mình có thể gây ấn tượng với Linh Đan."
Phan Bảo Thái có chút xấu hổ nhìn Vũ Linh Đan, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Sắc mặt của Vũ Linh Đan không có chút cảm xúc, ánh mắt rơi ra ngoài cửa sổ, trông hơi lơ đãng.
"Linh Đan?"
Trần Tuyết Nhung nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
"Con ăn gì cũng được."
Vũ Linh Đan phản ứng lại, vô thức nói một câu, sau đó nhìn hai người bọn họ nhìn mình, đột nhiên có chút xấu hổ, nói tiếp: "Gọi món ăn sao?"
Trần Tuyết Nhung gật đầu nhẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!