"Dù sao cũng đã mất mặt đến như vậy rồi, chắc chắn anh ấy không còn mặt mũi nào để mà ló mặt ra đâu."
"Chuyện đó thì cũng không chắc chắn được, tôi thấy tổng
giám đốc Thành rất có năng lực, nếu không thì sao có thể làm cho Tập đoàn Á Đông phát triển nhanh chóng như vậy được. Nói không chừng thì chỉ không bao lâu nữa, anh ấy sẽ thay đổi thân phận rồi lại xuất hiện ngay thôi, chúng ta cũng đừng có lo nghĩ nhiều làm gì".
"Ấy, giám đốc Đan, cô nghĩ sao về vụ này thế?"
Đột nhiên có người quay sang hỏi Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan đơ mặt ra, không thể hiện một nét biểu cảm nào cả, cô cất giọng nói: "Tôi nghĩ cái gì cơ?"
Ánh mắt của mọi người bỗng nhiên thay đổi, dù sao thì quan hệ giữa Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành cũng không còn gì là bí mật nữa cả, cho dù là đã ly hôn rồi nhưng không lẽ không còn chút vương vấn tình xưa nghĩa cũ nào hay sao?
Tuy nhiên Vũ Linh Đan không cho bọn họ có cơ hội bàn tán thêm nữa, cô rũ mắt xuống nhìn đồng hồ rồi nói với bọn họ: "Chỉ còn có mười phút thôi, sắp không kịp nữa rồi. Tôi nghĩ rằng mọi người nên chuẩn bị trước đi, đừng để làm lỡ công việc của mình"
Một câu nói của cô đã cắt ngang bầu không khí nhiệt tình tám chuyện của mọi người, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi không ai nói thêm điều gì cả, bỗng nhiên không khí trở nên im bặt lại.
Vừa đến phòng làm việc, thư kí đã bước đến nói với cô rằng tổng giám đốc Đông muốn tìm cô.
Khi Vũ Linh Đan đi qua đó, Lương Học Đông đang đọc tin tức, nhìn thấy Vũ Linh Đan bước đến nhưng anh ta vẫn không hề nhúc nhích, chỉ đưa tay ra ra hiệu cho cô cùng xem.
Trên màn hình là hình ảnh Trương Thiên Thành đang trả lời phỏng vấn.
Nhãn kĩ lại thì khung cảnh đó sao lại quen thuộc đến vậy, Vũ Linh Đan vội vàng đưa tay lên che miệng lại, đây chẳng phải là hành lang của nhà mình hay sao.
"Tổng giám đốc Thành, cho hỏi rằng trước đây có thông tin truyền ra là anh bị mất tích, lẽ nào anh không định phản hồi lại gì sao?" Một phóng viên đặt ra câu hỏi cho anh với giọng khá gắt.
Trương Thiên Thành vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi vải dệt màu xanh da trời mà bạn sáng Vũ Linh Đan đã nhìn thấy, lúc này anh liếc qua nhìn phóng viên rồi tỏ ra vô cùng bình thản không hề lo lắng gì.
"Cho dù có đi đến đồn cảnh sát để báo án thì ít nhất phải mất tích ba ngày mới có thể gọi là mất tích được chứ, còn tôi chỉ mới hai tiếng đồng hồ thôi mà, sao gọi là mất tích được?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!