Vũ Linh Đan liếc nhìn Phan Bảo Thái, thấy trong mắt đối phương ngập tràn vẻ áy náy, cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Nhưng Trương Đức Phú không hề có ý định dừng lại ở đó, anh ta cầm ly rượu đi thẳng về phía Vũ Linh Đan, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ta cũng không thèm để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Phan Bảo Thái, cánh tay đặt trên bàn như đang bao vây cả người Vũ Linh Đan lại.
Anh ta hỏi: “Linh Đan, em không vui à?”
“Không”
Vũ Linh Đan đáp lời anh ta, đồng thời nhìn về phía Phan Bảo Thái. Lúc này, Phan Bảo Thái lập tức đứng dậy, trực tiếp cảnh cáo: “Tổng giám đốc Phú, phiền anh tránh xa bạn gái tôi
một chút”
“Bạn gái? Ha, cũng đều phải vợ anh, anh nôn nóng cái gì chứ? Hơn nữa, anh cũng không được coi là quan hệ hợp pháp,
cho dù tôi muốn theo đuổi Linh Đan thì cô ấy vẫn có quyền lựa chọn lại”
Trương Đức Phú nói một cách trắng trợn, không hề có chút nhượng bộ nào.
Sắc mặt Phan Bảo Thái lập tức đỏ bừng, sau đó trở nên tái nhợt.
Cuối cùng, vẫn là Lương Học Đông ra mặt giảng hòa: “Tổng giám đốc Phú, Tổng giám đốc Thái nói không sai đâu. Giám đốc Đan là bạn gái anh ấy, anh như vậy không được thích hợp cho lắm.”
“Con mẹ nó anh là cái thá gì chứ? Hợp tác với anh chẳng qua là vì nể mặt anh thôi, anh thực sự cho là mình giỏi giang lắm sao? Người phụ nữ mà ông đây thích là của ông đây, ai dám giành với tôi?”
“Choáng” một tiếng, Trương Đức Phú ném thẳng ly rượu xuống đất, sau đó anh ta đứng dậy trừng mắt nhìn Lương Học Đông, trong mắt hiện lên sát ý.
Lương Học Đông ngượng ngùng cười, không phản bác lại.
Phan Bảo Thái lập tức kéo Vũ Linh Đan sang một bên, lạnh lùng nói: "Trương Đức Phú, anh ăn nói cẩn thận một chút cho
tôi?”
cho dù tôi muốn theo đuổi Linh Đan thì cô ấy vẫn có quyền lựa chọn lại”
Trương Đức Phú nói một cách trắng trợn, không hề có chút nhượng bộ nào.
Sắc mặt Phan Bảo Thái lập tức đỏ bừng, sau đó trở nên tái nhợt.
Cuối cùng, vẫn là Lương Học Đông ra mặt giảng hòa: “Tổng giám đốc Phú, Tổng giám đốc Thái nói không sai đâu. Giám đốc Đan là bạn gái anh ấy, anh như vậy không được thích hợp cho lắm.”
“Con mẹ nó anh là cái thá gì chứ? Hợp tác với anh chẳng qua là vì nể mặt anh thôi, anh thực sự cho là mình giỏi giang lắm sao? Người phụ nữ mà ông đây thích là của ông đây, ai dám giành với tôi?”
“Choáng” một tiếng, Trương Đức Phú ném thẳng ly rượu xuống đất, sau đó anh ta đứng dậy trừng mắt nhìn Lương Học Đông, trong mắt hiện lên sát ý.
Lương Học Đông ngượng ngùng cười, không phản bác lại.
Phan Bảo Thái lập tức kéo Vũ Linh Đan sang một bên, lạnh lùng nói: "Trương Đức Phú, anh ăn nói cẩn thận một chút cho tôi?”
“Cẩn thận?”
Trương Đức Phú cười khẩy một tiếng, nhìn sang Vũ Linh Đan, ánh mắt đột nhiên sáng rực: “Sao nào, em không nói với anh ta về giao hẹn ngày đó của chúng ta à?”