“Thật tốt”
Bảo Thái vừa nghe Linh Đan trả lời như vậy, liền giãn cơ mặt, lập tức vui vẻ tươi cười như trẻ con, nhưng sau đó lại vội vàng nói: “Không, bây giờ chúng ta đi luôn, mình bỏ hết mọi thứ nơi này di"
“Nhưng mà.”
“Em không cần giải thích gì nữa”
Bảo Thái kích động, hai tay ôm mặt Linh Đan, vẻ mặt ôn nhu nhìn chằm chằm vào mắt Linh Đan, gằn giọng nói từng chữ một: “Linh Đan, em trả lời anh, em không tin tưởng anh sao?”
Là tin tưởng, không phải là yêu?
Bảo Thái không dám chắc về câu trả lời của cô cho câu hỏi phía sau. Dù sao đi nữa, chỉ cần Linh Đan đồng ý cùng đi với mình, vậy là đủ rồi.
Linh Đan gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn mơ màng như cũ.
Cô thậm chí còn không dám nghĩ nhiều, cô còn sợ hãi nghĩ đến chuyện sẽ từ chối Bảo Thái, nhưng hiện tại Bảo Thái nói không sai, chỉ cần rời thành phố Cần Thơ, thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
“Vậy được rồi, giờ em nhanh đi vào thay quần áo, sau đó chúng ta sẽ đi ngay”
Bảo Thái sau khi nghe thấy Linh Đan tin tưởng mình, liền nhếch môi cười, nhưng vừa dứt lời, Bảo Thái lại hối hận, gọi Linh Đan lại, nói: “Thôi không cần thay quần áo nữa, chúng ta đi liền đi.”
“Dù sao em cũng phải mang theo hai túi quần áo để tắm rửa nữa chứ.” Linh Đan bất đắc dĩ.
“Không cần đâu, đến nơi rồi chúng ta mua lại cũng được”
Bảo Thái gấp gáp không chờ nổi nữa, nhất mực kéo Linh Đan xuống lầu.
Linh Đan bị đẩy mạnh vào trong xe, thật sự
Bảo Thái đã không cho cô một chút thời gian nào để suy nghĩ. Nhìn qua cửa sổ xe Linh Đan vẫn thấy ngọn đèn nhỏ nổi bật trong căn phòng tối đen của cô...thật sự cô sắp rời đi như vậy sao?
Tất cả giống như là một giấc mơ.
Có lẽ là hiện tại do Bảo Thái đang bị thương, sau đó lại muốn xuất ngoại, cho nên Linh Đan vẫn còn đang kinh ngạc chưa nắm bắt được sự tình, hoặc là có lẽ trong tiềm thức của cô cũng đã bắt đầu tiếp nhận chuyện đi nước ngoài rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!