Bảo Thái lúc này mới nhớ ra, cũng có chút ngượng ngùng mà cười, gật đầu, nói: “Anh ở đây chờ em”
Đầu tiên Linh Đan dùng nước rửa mặt, để đầu óc bình tĩnh lại, sau đó nhìn chính mình trong gương, trong nháy mắt, cô bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt.
Giờ thời gian đến lúc máy bay cất cánh còn không đến hai cái giờ, nếu có cơ hội hối hận, thì cũng chỉ có này hai tiếng đồng hồ này thôi.
Thật ra trong đáy lòng Linh Đan cảm thấy rất rõ ràng, nếu có thật sự muốn đi, thì đã không tự mình muốn tìm lý do ở lại nhiều đến vậy
Vì Bảo Thái lúc nãy quá vội vã, nên cũng làm cô cảm thấy như bị mất phương hướng, cô đã trốn tránh trách nhiệm mà đi cùng anh.
Mười phút sau, Linh Đan mang vẻ mặt kiên định từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, quả nhiên phát hiện Bảo Thái đứng ở cửa, vẻ mặt nôn nóng nhìn cô.
“Có chuyện gì sao, nếu em không ra, thì anh sắp phải vào WC nữ tìm em mất”
Bảo Thái lo lắng nhìn Linh Đan, rồi lại nổi hứng vui đùa.
Nhưng Linh Đan vẫn thể hiện sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, làm đáy lòng Bảo Thái càng thêm bất an, anh đang muốn nói thêm những liền bị Linh Đan chặn lại, rồi sau đó cô nói: “Anh từ nãy đến giờ nói nhiều như vậy, giờ cho em nói đi.”
“Linh Đan”.
Bảo Thái lại định mở miệng lần nữa, nhưng anh đã thấy trong mắt Linh Đan sự tuyệt vọng, nên từ đáy lòng cũng nhói đau, nhưng giờ anh lại
không mở miệng nói ra được: “Thật ra, từ lúc bắt đầu, anh đã biết em muốn nói gì, phải không?”
Bảo Thái rơi nước mắt, anh bất lực vươn tay định ôm lấy cô, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Linh Đan, em nghe anh lần này, em đồng ý với anh được không, không có em, mọi thứ đối với anh đều vô nghĩa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!