Vũ Linh Đan mỉm cười.
“Được rồi, đừng giận nữa, vừa rồi tôi ghen thôi mà, dù sao thì tôi cũng phải tuyên bố chủ quyền chứ trước mặt Trương Thiên Thành”
Lương Học Đông nói xong, không bỏ qua bất cứ một chi tiết thay đổi nhỏ nhặt nào trên mặt Vũ Linh Đan. Tim Vũ Linh Đan đập loạn nhịp, cũng biết Lương Học Đông đang thăm dò nên không thể không chủ động khoác tay Lương Học Đông, giữ một khoảng cách nhất định, vừa không quá thân mật, vừa không quá xa cách.
“Tôi với Trương Thiên Thành đã là thời đĩ vãng từ lâu. Tôi còn tưởng Tổng giám đốc Lương tự tin thế nào, không ngờ lại hẹp hòi như thế?
Vũ Linh Đan trầm giọng nói.
Tự tin, là điểm yếu của Lương Học Đông.
Có lẽ càng thiếu sót điều gì người ta lại càng bận tâm đến điều đó. Lương Học Đông chau mày,
nói ngay: “Sao tôi lại không tự tin, chỉ là một Trương Thiên Thành tầm thường thôi, tôi còn chẳng coi ra gì nữa là. Chẳng qua là tôi chướng mắt với điệu bộ nhất trần đời, không sợ ai của anh ta, muốn đập tan cái thói hống hách đó thôi”
“Được rồi, đùa thôi mà, đã vậy thì cảm phiền anh mang khí thế của buổi tối hôm ấy ra”
Vũ Linh Đan làm điệu bộ si mê của một fan-girl ngước mắt nhìn Lương Học Đông.
Tối hôm ấy?
Có lẽ là tên ngốc nào đó tự cho rằng mình rất ngầu, rất quyến rũ để lộ ra một mặt ngang tàng đáng cười của mình đây mà.
Đáng tiếc, câu nói này khiến Lương Học Đông nhớ lại lần đầu tiên bày tỏ tình cảm, Vũ Linh Đan hoảng loạn, anh ta đã từng nói không một ai có thể từ chối sức hút của anh ta, huống hồ là anh ta chủ động thể hiện.
Lúc này, Lương Học Đông lại càng được đà, cả người trở nên bay bổng.
Phía bên này còn đang thầm thì với nhau thì trong góc tối, Trương Thiên Thành vẫn không quên chú ý nhất cử nhất động của hai người kia. Trần Đức Bảo cúi đầu không dám nhìn lâu, nín thở.
Thường ngày, Vũ Linh Đan nói nhiều với người đàn ông khác một câu là sắc mặt của Trương Thiên Thành đã khó coi như màu gan lợn rồi. Thế mà hôm nay Vũ Linh Đan lại xuất hiện công khai cùng người đàn ông khác tại bữa tiệc, còn tình tứ trước mặt đông đảo mọi người...
Trần Đức Bảo đã không dám tưởng tượng đến hậu quả nữa.
“Trần Đức Bảo, cậu nói xem rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì trong đầu thế hả? Tâm trí nhớ thương một người, cơ thể dựa vào người khác, không bị tâm thần phân liệt đấy chứ?”
Trương Thiên Thành hỏi.