Trương Thiên Thành đã đi đến cửa phòng, anh thấp giọng quay lại quát Vũ Linh Đan. Im lặng mấy giây, anh đâm thẳng vào tường.
Vũ Linh Đan không hề chớp mắt.
Cô chỉ vì quá tức giận nên mới nói bừa để công kích Trương Thiên Thành nhưng không ngờ lại nói trúng vào chỗ đau của anh.
Trương Thiên Thành quay lại, anh nặng nề quăng mình xuống giường rồi một tay kéo lỏng cà vạt ra. Đôi mắt lạnh lùng của anh như đang nhìn chằm chằm con mồi, anh nói với Vũ Linh Đan: “Không phải cô rất muốn biết, khi tôi về nhà ngoài chuyện ăn cơm và ngủ thì tôi làm gì sao? Được, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết”
Nói xong, Trương Thiên Thành giữ Vũ Linh Đan lại và dàn môi mình lên môi cô.
Không khí lập tức trở nên nóng bỏng, thân thể cường tráng mạnh mẽ áp của anh áp sát vào người Vũ Linh Đan. Thân thể trơn bóng của cô cũng không còn thứ gì cản trở Trương Thiên Thành nữa. Chỉ một lát sau anh đã tiến vào bên trong.
Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, đôi mắt u ám sâu thẳm của anh không lộ ra chút cảm xúc cụ thể nào cả. Đôi mắt đó giống như đang ở trong một đêm đen, khiến cho người khác phải lạnh người sợ hãi.
“Trương Thiên Thành.”
Vũ Linh Đan rơi nước mắt, cô hơi run người và gọi tên anh.
Trương Thiên Thành không nói chuyện mà chỉ đẩy nhanh tốc độ của động tác. Ánh mắt anh cũng nhanh chóng nhìn đi nơi khác, như thể anh không muốn nhìn thấy Vũ Linh Đan vậy. Anh lại cúi đầu xuống, hô hấp trở nên nặng nề.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!