Vũ Linh Đan bị Vũ Hải Yến nhìn chằm chằm đến phát bực, cô không nhẫn nhịn được nữa nên hỏi thẳng cô ta luôn.
Vũ Hải Yến cũng không tức giận, cô ta nhìn về phía biển rồi nhàn nhạt nói: “Tôi vừa nhìn thấy chị đi ra từ phòng của Trương Thiên Thành”
Vũ Linh Đan sửng sốt, ngón tay cầm ly rượu của cô trở nên cứng đờ. Cô chờ xem Vũ Hải Yến định làm gì tiếp sau đó.
Vũ Hải Yến chỉ cười.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nói: “Vũ Linh Đan, tôi không nhìn ra chị cũng là người biết nhẫn nhịn đấy nhỉ. Cảm giác một chân đạp hai thuyền nhất định là rất thích đúng không?
“Cô nói gì vậy?”
Vũ Linh Đan đứng trước mặt Vũ Hải Yến, nhìn thẳng vào mặt cô ta và lạnh giọng chất vấn.
1
.
Vũ Hải Yến lại nhún vai và nhìn về đám người đang nhảy xuống biển ở bên cạnh: “Tôi chẳng nói gì cả. Tôi chỉ nói rằng nếu để Lương Học Đông biết chuyện chị vừa ra khỏi phòng của Trương Thiên Thành, lúc trước lại còn nhảy đẹp như thế
nữa, ừm...”
Vũ Hải Yến không muốn nghe những lời nhảm nhí của Vũ Hải Yến nữa nên cô cầm ly rượu và xoay người đi thẳng.
Vũ Hải Yến đuổi theo và nắm lấy cánh tay của
CÔ.
“Buông ra!”
Vũ Linh Đan lạnh lùng nói.
Vũ Hải Yến không muốn cãi nhau nên biết điều buông tay ra. Cô ta làm vậy cũng coi như tự giải vây cho mình, sau đó cô tại lại giả vờ thoải mái: “Đương nhiên rồi, tôi cũng chẳng có gì để lo lắng. Lương Học Đông ấy à, không cần để ý đến anh ta đầu vì dù sao anh ta cũng không thể thật lòng thích chị được.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Vũ Linh Đan không có chút kiên nhẫn nào với
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!