Trương Thiên Thành chồng tấm ván của hai người lại, sau đó vòng tay ôm lấy Linh Đan, thần sắc bình tĩnh đến ma mị. Vũ Linh Đan không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Trương Thiên Thành,
Sau khi bố trí ổn thỏa cho Vũ Linh Đan,
Trương Thiên Thành nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Hãy tin anh. Anh sẽ khiến em tiếp tục sống”
“Trương Thiên Thành”
Trương Thiên Thành liếm môi khô khốc, cơ thể thiếu nước nghiêm trọng,vô cùng khó chịu.
“Đừng nói chuyện”
Trương Thiên Thành cắn vào đôi môi Linh Đan, như thể muốn vuốt ve khóe miệng khô khốc của cô, nhẹ nhàng liếm. Nhưng đáng tiếc, đến nước bọt cũng không còn. Hai đôi môi khô khốc chạm vào nhau, hai người bối rối nhìn nhau, cảm thấy có chút bế tắc.
Vũ Linh Đan không có chút phản kháng, để mặc Thiên Thành vuốt ve, hai tay không ngừng ôm ngực anh. Không có cảm xúc, lại nghiêm túc hơn bao giờ hết. Sống mũi cay cay, Vũ Linh Đan dường như muốn khóc, nhưng cô lại cười thành
tiếng.
Trường Thiên Thành cảm thấy thật khó hiểu,
dường như anh đang phải nhận sự sỉ nhục nào đó: “Em cười gì vậy?”.
Vũ Linh Đan nhìn vào đôi mắt anh, dường như đã hiểu rõ nhiều điều: “Em đang nghĩ, có lẽ chỉ khi sắp chết thì mối quan hệ của chúng ta mới trở nên hòa hợp”
Cô vừa nói vừa trải mình lên tấm ván, hai mắt nhìn lên bầu trời và nói: “Chúng ta luôn cãi vã, dường như mãi mãi không bao giờ ngừng cãi vã. Cứ gặp là cãi nhau, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng cãi nhau. Em tự hỏi chúng ta khó hòa hợp đến vậy sao?”
TI
“Vừa rồi, hình như em đang mơ. Trương Thiên Thành, không ngờ em lại gặp anh ở đây. Anh nói xem, đây không phải khách sạn, cũng không phải công ty, cũng không phải trên đường lớn đồng người qua lại, mà giữa biển nước mênh mông chúng ta lại gặp nhau. Phải chăng, đây cũng là một kiểu duyên phận?”
Cô nói xong, không kìm được, lại mỉm cười
nhìn Trương Thiên Thành, gương mặt nặng trĩu suy tư, nhưng biểu thị một sự bình tĩnh không gợn sóng.
Trong giây lát, Vũ Linh Đan cảm thấy có chút mất mát, nhưng không thể lý giải được vì sao, rất lâu sau, cô đột nhiên nói: “Trường Thiên Thành, em cảm thấy cái chết thực sự cũng không đáng sợ lắm”
“Thật không ngờ, trước khi chết còn được gặp mặt anh. Anh nói xem, sao anh lại nhảy xuống? Thật kỳ lạ, dù chỉ trong tưởng tượng em cũng không dám nghĩ tới.”
“Em thật sự rất ồn”
Sự nóng nảy của Trương Thiên Thành lại bộc phát ra, như thể sự dịu dàng vừa nãy chỉ là một giấc mơ. Anh nâng nửa người Linh Đan lên tấm phản, để cô có thể nằm thoải mái hơn.
“Em rất ồn à?”.
Vũ Linh Đan vẫn vui vẻ, cười khúc khích: “Anh nói xem, sao lại cứu em? Thậm chí lúc nhảy
xuống em đã thấy ghét tấm phản này?”