Trần Anh Thư ngạc nhiên chết lặng người, trong đó còn mang theo một chút tức giận nhìn Vũ Linh Đan nghênh ngang rời đi.
Nếu như lúc đó cô cố chấp sinh đứa bé ra thì e rằng điều đó sẽ càng tổn thương tới bản thân cô nhiều hơn. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Vũ Linh Đan, cũng có khả năng... Trần Anh Thư nói không sai, Trương Thiên Thành chỉ đơn thuần không muốn cô mang thai đứa con của anh.
Khóe miệng của Vũ Linh Đan hơi nhếch lên nở một nụ cười châm chọc.
Buổi tiệc vẫn tiếp diễn, cũng không biết Lượng Học Đông đã đi đâu rồi. Vũ Linh Đan cầm ly rượu ngồi trong buổi tiệc, ánh mắt nhìn xa xăm vô định. Mặc dù có rất nhiều người nhìn về phía cô thế nhưng không ai có ý định tiến lên cả.
Trong lòng Vũ Linh Đan còn đang bận tâm về tòa nhà Hà Bắc. Thời gian nhàn rỗi như thế này còn không bằng tới công trường xem xem, ngoài ra của cải sở hữu của tập đoàn Bạch Đằng cũng sắp kết thúc rồi. Mà cô thì vẫn còn chưa nắm chắc chắn phần thắng cho lắm, đây cũng là một chuyện khá đau đầu.
“Buổi tối sau khi tan tiệc thì theo tôi đi tới một cuộc họp tư”
Không biết Lương Học Đông đã đi tới bên cạnh Vũ Linh Đan từ lúc nào, anh ta thấp giọng nói.
Vũ Linh Đan gật gật đầu, thế nhưng cô lại không hỏi người đó là ai. Cô vô thức quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ thấy Trần Anh Thư đã không còn ở đó nữa rồi.
Thế nhưng chẳng mấy chốc Trần Anh Thư lại xuất hiện bên cạnh Trương Thiên Thành, Trương Thiên Thành vẫn là dáng vẻ như cũ, sắc mặt không chút thay đổi, không thể nhìn ra bất cứ chút cảm xúc gì trên gương mặt của anh. Mà Trần Anh Thư bên cạnh khoác chặt lấy cánh tay của Trương Thiên Thành, lúc đi qua người Vũ Linh Đan, cơ thể cô ta lại càng tiếp xúc thân mật hơn, trong ánh mắt hiện rõ vẻ diễu võ giương oai.
Vũ Linh Đan đột nhiên cảm thấy có chút nực cười.
Lúc Lương Học Đông lên tiếng hỏi cô cười cái gì thì Vũ Linh Đan chỉ lắc lắc đầu, cô cũng không nói gì cả.
Nhưng mà Vũ Linh Đan từng có suy nghĩ Trần Anh Thư là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, không dựa dẫm vào đàn ông. Ít nhất khi tìm kiếm Trần Anh Thư cũng sẽ không cảm thấy cô ta xa vời như vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.
Bây giờ nghĩ lại, Vũ Linh Đan vẫn cảm thấy lúc ấy thật nực cười.
Đúng là Trần Anh Thư rất xuất sắc, thế nhưng vẫn chưa xuất sắc đến mức một mình có thể đảm đương được mọi việc. Có thể cô ta đã đạt được thành tựu lớn nhất, cũng chỉ có thể là con cọp leo lên trên lưng đàn ông mà không phải là một cây đại thụ có thể đứng vững trên gốc cây của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!