“Cũng không hẳn là giúp ông ấy trả nợ, coi như đó là tiền tôi mua cổ phần đi. Như vậy nhanh hơn thông qua pháp luật nhiều.”
Trương Thiên Thành bâng quơ nói, không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào từ trong giọng nói của anh.
Vũ Linh Đan hoàn toàn không còn lời nào để nói, cô sững người.
Một chuyện lớn như vậy tại sao Trương Thiên Thành chưa từng nói cho cô biết. Mà sáng sớm hôm nay, hai người vẫn còn đi cùng nhau. Mà lúc hai người nói “Lát nữa gặp” thì Trương Thiên Thành lại nở một nụ cười thâm trầm như vậy.
Không ngờ anh đã quyết định tới Tập đoàn Bạch Đằng từ lâu.
Nghĩ tới đây, Vũ Linh Đan cảm thấy có chút bực bội. Mặc dù tất cả mọi người ở trong phòng họp không một ai biết, thế nhưng Vũ Linh Đan vẫn có cảm giác Trương Thiên Thành đã giấu giếm cô.
Vũ Linh Đan không nói thêm một lời vô nghĩa nào nữa, cô lập tức cầm túi xách lên sau đó bước thẳng ra ngoài.
Nụ cười của Trương Thiên Thành đột nhiên cứng đờ. Trước đôi mắt ngơ ngác của các cổ đồng, Trương Thiên Thành vội vàng đuổi theo Vũ Linh Đan.
Vào khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép lại, có một bàn tay đã chặn lại sau đó Trương Thiên Thành lách vào thang máy cùng với bộ dạng vô cùng ảm đạm.
“Anh vào đây làm gì. Không làm Tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch Đằng nữa à.”
Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, ánh mắt cô tràn ngập vẻ châm chọc.
“Cô đang trách tôi việc tôi không nói trước cho cô biết đấy à?”.
Trương Thiên Thành nhanh chóng nắm bắt được suy nghĩ của Vũ Linh Đan, anh thẳng thừng hỏi.
Còn Vũ Linh Đan thì cũng không chịu yếu thế, cô không chút sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trương Thiên Thành, sau đó lên tiếng hỏi: “Nếu không thì sao? Trương Thiên Thành, một chuyện lớn như thế mà anh không hề nói với tôi một tiếng nào cả. Cho dù sáng nay anh nói cho tôi thì cũng vẫn chưa muộn mà, có đúng không? Tại sao?”
Sống mũi của Vũ Linh Đan hơi cay cay, giọng nói phát ra cũng hơi nghẹn lại.
Nếu đơn giản đây là một trò chơi thì Trương Thiên Thành đã thắng rồi. Vì thế cô không muốn tham gia. Nhân lúc cửa thang máy mở ra, Vũ Linh Đan mặc kệ sự ngăn cản của Trương Thiên
Thành, cô ôm mặt chạy thẳng ra ngoài.
“Trương Thiên Thành, anh như thế này sẽ khiến tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng”
Trước khi đi, Vũ Linh Đan bỏ lại một câu.
Trương Thiên Thành cau mày, dường như vẫn còn chút khó hiểu. Thế nhưng anh không thể không đuổi theo: “Linh Đan, cô nghe tôi nói”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!