“Đức Phú, buông tôi ra!”
“Anh ôm người phụ nữ của anh, cũng không
sợ ai thấy. Hay là em còn nhớ nhung anh trai của anh? Cũng đúng nhỉ, anh nghe nói anh trai tự mình nhảy xuống biển chỉ vì cứu em. Nếu là phụ nữ thì nhất định sẽ cảm động, đáng tiếc là Nhưng anh không để bụng đầu, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh, chuyện khác anh đều không quan tâm.”
Đức Phú vừa nói vừa ghé miệng lại gần. Không nghĩ tới, Vũ Linh Đan lại bỗng nhiên cắn vào cổ Đức Phú.
Đức Phú lập tức dừng lại, vẻ mặt thống khổ.
Đột nhiên, Vũ Linh Đan chú ý đèn flash chợt lóe qua. Cô sợ tới mức muốn đẩy người Đức Phú ra, Đức Phú nhìn theo tầm mắt cô, chưa phát hiện có gì không ổn.
“Đức Phú, cái nên nói tôi đã nói rõ ràng. Tôi cảnh cáo anh đừng làm càn!” Vũ Linh Đan nói.
“Làm càn?”
Đức Phú ha ha cười một tiếng, không để bụng uy hiếp của Vũ Linh Đan: “Hiện tại anh mới là Tổng
giám đốc Trương thị, anh vẫn hiểu, đám các người đều thích Trương Thiên Thành, anh rất cuộc nào điểm kém Trương Thiên Thành chứ?
“Cứ cho là anh được như Trương Thiên Thành thì tôi cũng sẽ không thích anh. Bây giờ anh buông tôi ra ta nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ”
Vũ Linh Đan ra sức giãy giụa, nhìn dấu đỏ trên cổ, mắt lộ ra hung quang.
“Được. Vậy em kêu đi”
Đức Phú càng dùng sức: " Anh muốn nhiều người bên ngoài kia biết em với anh quần áo không chỉnh tề ở bên nhau, lúc đó họ sẽ nghĩ gì? Thanh danh của anh không sao cả, nhưng Tổng giám đốc Vũ à, Vũ thị sẽ ra sao đây.”
“Đức Phú, anh thật vô liêm sỉ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!