“Anh phải nói rõ ràng, chuyện bỏ thuốc không phải anh làm, anh chỉ là... Chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.”
Đức Phú đã nhích lại gần, cảm giác nóng ướt từ cổ kéo dài xuống chân. Cuối cùng Đức Phú không nhịn được bế Vũ Linh Đan trực tiếp đặt cố lên trên bàn.
Vũ Linh Đan tuy rằng không thỏa hiệp nhưng cũng biết mình bị bỏ thuốc. Giằng co nhiều thì bản thân cũng không được ích lợi gì. Lập tức Vũ Linh Đan hạ thấp thanh âm, bắt đầu cầu xin: “Đức Phú, dù anh muốn anh có muốn, cũng không đến mức làm ở chỗ này đi, tôi... Tôi đáp ứng anh, chúng ta đi khách sạn được không?
“Không cần, anh cảm thấy nơi này khá tốt”
Đức Phú không buồn ngẩng đầu, hôn cổ cô. Cuối cùng vẫn nghĩ phía sau lễ phục quá mức trói buộc, lần nữa muốn kéo lễ phục ra.
Vũ Linh Đan nỗ lực phản kháng đều phí công, Đức Phú giống như sư tử bắt sơn dương, tràn ngập ham muốn chinh phục.
“Nếu em phối hợp một chút, chúng ta đều thoải mái. Dù sao em sớm hay muộn đều là của anh, làm sớm một chút cũng không sao”
Đức Phú nói xong lại ha hả cười.
Lúc anh ta cúi đầu, Vũ Linh Đan cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực, cô cắn răng, dùng sức cầm bình hoa nện vào Đức Phú.
Thân thể Đức Phú khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Vũ Linh Đan một cái, không có phản ứng gì.
Bình hoa cuối cùng rơi trên mặt đất, âm thanh này khiến Vũ Linh Đan nhắm chặt hai mắt lại. Đức Phú trong mắt ngập tràn phẫn nộ, đây là đỉnh điểm nhẫn nại của hắn
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!