Vũ Linh Đan tỉnh lại, nhìn thời gian, cả người đều không ổn, xuống giường một bên trách cứ một bên vội vội vàng vàng mặc quần áo.
Trương Thiên Thành như cũ dựa trên giường, thưởng thức nhìn Vũ Linh Đan như đáng ngắm phong cảnh mỹ lệ.
“Như thế nào, còn oán giận sao? Không hài lòng với đêm hôm qua?”
Trương Thiên Thành cười gian.
Vũ Linh Đan nhanh chóng phản ứng, nào dám nói không hài lòng, lập tức hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Trương Thiên Thành, liền nói: “Trương Thiên
Thành, anh đừng tưởng rằng như vậy em sẽ tha thứ cho anh. Nói cho anh biết chuyện anh cùng Trần Anh Thư một ngày còn chưa giải quyết xong, em và anh không yên đâu.”
Trương Thiên Thành vừa nghe lập tức bày ra vẻ mặt đưa đám, từ trên giường trườn xuống ôm Vũ Linh Đan: “Không để yên mới tốt, lần này không được anh cho phép em đừng hòng chạy”
“Hừ, chân ở trên người, anh còn lâu mới quản được.”
Vũ Linh Đan vênh váo tự đắc ngửa đầu, đối với Trương Thiên Thành khinh thường nhìn lại. Chờ hai người từ trong nhà đi ra, đã là 11 giờ.
Trần Đức Bảo đã chờ ở cửa từ lâu, vốn đang định lắm miệng hỏi một câu nhưng thấy Vũ Linh Đan cùng Trương Thiên Thành cùng nhau đi ra. Tuy rằng là một trước một sau, nhìn ra được hai người quan hệ rất gần gũi, nghĩ đến tin tức mới thu được, khóe miệng mỉm cười nhẹ.
“Thật ngại quá trợ lý Trần, làm anh đợi lâu rồi”
Vũ Linh Đan lên xe nhanh chóng xin lỗi Trần Đức Bảo, Trần Đức Bảo này ra vẻ mặt hiểu rõ tươi cười, liên tục nói: “Không có việc gì không có việc gì, loại chuyện này, đương nhiên tương đối mệt, nghỉ ngơi nhiều là điều đương nhiên”
Vũ Linh Đan nghe đầy đầu mờ mịt, đang nhìn Trương Thiên Thành đang cười tươi.
Đặc biệt là người đàn ông này cười như thế, càng làm Vũ Linh Đan cả người tê dại. Nhịn không được lấy khuỷu tay huých Trương Thiên Thành một chút, ai ngờ Trương Thiên Thành lập tức phủ nhận: “Anh chưa nói gì nha”
Vũ Linh Đan bực bội nhìn Trương Thiên Thành, không nghĩ tới Trương Thiên Thành lại nghiêm trọng hóa lên. Trực tiếp ôm Vũ Linh Đan, không hề cố kỵ nói: “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, còn chuyện gì không thể thảo luận, sao lại thẹn thùng chứ?”
“Trương Thiên Thành, anh rốt cuộc nói bậy gì đó, anh nói bậy nữa là em xuống xe”
Da mặt Vũ Linh Đan thật sự mỏng, vừa nghe Trương Thiên Thành tiếp tục nói, cả người ngượng ngùng. Hét lên với Trương Thiên Thành, khiển không khí trong xe cũng trở nên quái lạ.
Rõ ràng mình chưa nói cái gì nhưng biểu tình hai người này... Rõ ràng đã đoán được hết thảy, chẳng lẽ đàn ông đối với loại chuyện này thì trong lòng đều hiểu rõ không cần nói ra?
Vũ Linh Đan mặt đỏ sắp bốc khói, cuối cùng dựa vào cửa sổ xe. Hai tay khoanh trước ngực, lười phản ứng với Trương Thiên Thành,
“Có muốn cùng nhau ăn cơm trưa không?”
Trương Thiên Thành hỏi.
“Không cần. Em không giống người nào đó mỗi ngày đều an nhàn!”
Vũ Linh Đan không thèm nhìn Trương Thiên Thành, ngữ khí không ổn.
Tới Vũ thị, còn chưa xuống xe đã bị vô số phóng viên vây quanh. Đặc biệt là khi nhìn thấy
Trương Thiên Thành đám phóng viên càng nhảo nhào lên.
“Tổng giám đốc Trương cũng ở đây!”
Cuối cùng vẫn là Trần Đức Bảo xuống xe trước, hỗ trợ mở cửa xe. Cộng thêm bảo vệ Vũ thị một đường hộ tống theo sau mới giúp gót chân Vũ Linh Đan miễn cưỡng đứng vững vàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!