Vũ Hải Yến bị bỏ tù, Nguyễn Kim Thanh rời đi. Trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống, cuối năm
càng đến gần.
Có rất nhiều người quan tâm chuyện kết hôn của hai người, ngay cả Trần Tuyết Nhung cũng gọi điện hỏi thăm, dò hỏi hai người chuẩn bị như thế nào rồi.
Vũ Linh Đan đành phải trả lời cho có lệ hai câu, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của Shine, quyền quyết định căn bản không ở trên người mình.
Vũ Linh Đan rời khỏi công ty, nhìn bông tuyết bay phấp phới khắp trời, suy nghĩ bay vô cùng xa.
Tựa hồ trong trí nhớ, lúc còn ở Trường thị đã qua bao mùa tuyết. Mà vừa khéo chính là mỗi lần tuyết rơi, cô sẽ cùng Trương Thiên Thành kết hôn.
Vũ Linh Đan định gọi Trương Thiên Thành, là trợ lý Trần Đức Bảo tiếp điện thoại.
Trong điện thoại, Trần Đức Bảo ậm ừ, nhưng cũng chỉ nói Trương Thiên Thành đang họp, muộn một chút mới có thể trả lời điện thoại.
Vũ Linh Đan không nghĩ nhiều, nghĩ Trương Thiên Thành luôn tan làm sớm nên đặt trước một nhà hàng, định gặp anh ở đó.
Trần Đức Bảo cúp máy của Vũ Linh Đan, nhanh chóng gọi cho Trương Thiên Thành. Bên kia trầm mặc một hồi, nói câu tôi đã biết rồi liền cúp điện thoại.
Thành phố H có tuyết rơi, gợi lên hồi ức của Trương Thiên Thành. Nhưng hiện tại, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Trong khách sạn, Trương Thiên Thành đúng hẹn tới, đã nửa tháng Trần Anh Thư Không xuất hiện trước mặt Trương Thiên Thành. Bỏ đi phong cách làm việc thường ngày mà thay một một bộ đồ xanh.
“Anh đến rồi, em đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, anh nếm thử xem ngon không?”
Trần Anh Thư tự mình mở cửa, nhìn thấy Trương Thiên Thành. Hơi thở bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn tươi cười.
“Tôi nghe nói cô phải về Mỹ”
Trương Thiên Thành nói.
Trần Anh Thư gật gật đầu, không phủ nhận: “Nếu em không nói như vậy, có phải anh sẽ không
tới?”
Trương Thiên Thành không nói gì, lập tức vào phòng, quả nhiên trong phòng bày một bàn đồ ăn, bên cạnh còn một chai rượu vang đỏ.
Trần Anh Thư sắc mặt đỏ ửng, hiển nhiên đã uống không ít rượu. Trần Anh Thư bỗng nhiên cười khổ một tiếng, nói: “Có thể anh đã sớm quên mất, hôm nay là sinh nhật em”
Trầm mặc trong chốc lát, Trần Anh Thư bỗng nhiên cúi đầu đứng dậy: “Xin lỗi, em vào nhà vệ sinh”
Khi quay lại, phát hiện trên bàn có một món quà, Trần Anh Thư ánh mắt sưng đỏ xẹt qua một tia kinh hỉ: “Thiên Thành, đây là..”
“Sinh nhật vui vẻ”
Trương Thiên Thành nhẹ nhàng mà nói.
Trần Anh Thư giống như cô bé vui vẻ, lập tức ngồi xuống, gấp không chờ nổi mà mở quà, là một vòng cổ thủy tinh .
“Cảm ơn anh”
Lời nói còn chưa nói xong, Trần Anh Thư lại lần nữa nghẹn ngào, cô không nghĩ tới Trương Thiên Thành sẽ nhớ rõ sinh nhật mình.
“Trước kia mỗi khi sinh nhật của em đều có anh, sau đó không còn nữa, em cũng không còn sinh nhật,...... Ngẫm lại, Thiên Thành à...”
Trần Anh Thư cảm động rối tinh rối mù, lần nữa rơi lệ. Hôm nay cô hoàn toàn dỡ xuống lớp ngụy trang trước mặt Trương Thiên Thành.
“Năm đó anh đi rồi, mọi chuyện đều biến hóa, em cho rằng sẽ nhanh chóng thích ứng. Nhưng cuối cùng phát hiện, em không thể không có anh, Thiên Thành, vì cái gì mà anh lại cự tuyệt em”
Trần Anh Thư nghẹn ngào: “Em thực không
rõ, vì cái gì anh lúc trước có thể cùng Vũ Linh Đan kết hôn. Rõ ràng Vũ Linh Đan không có gì hơn em nhưng cuối cùng anh vì sao vẫn chọn lựa cô ấy”
“Anh Thư, cô còn trẻ, cũng xinh đẹp, năng lực thuộc loại xuất sắc, rồi sẽ gặp được đúng người thôi.”
Trương Thiên Thành vô cảm an ủi, anh nhìn nhìn thời gian, đã đến 8 giờ.