“Em không có say. Say hay không em còn không rõ sao?”
Trần Anh Thư chảy nước mắt, mặt đầy thống khổ nhìn người ngày đêm cô tơ tưởng. Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng vì sao hiện tại lãnh khốc, xa lạ đến vậy.
“Thiên Thành, anh thay đổi rồi”
Trần Anh Thư không tự tin, có lẽ hỏi Trương Thiên Thành, cũng có lẽ là đang hỏi chính bản thân mình.
Trương Thiên Thành không nói gì, chỉ là đỡ Trần Anh Thư ngồi xuống. Sau đó sửa sang lại áo khoác, nói: “Hôm nay là sinh nhật cô, vui vẻ một chút, tôi đi trước”
“Không được đi.”
Trần Anh Thư lần nữa nhào tới, gắt gao ôm
người vào trong ngực, chảy nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Hôm nay là sinh nhật em, chẳng lẽ anh cũng không muốn ở lại bên em sao?”
Trương Thiên Thành định bẻ tay Trần Anh Thư , lại phát hiện không chút suy chuyển, anh có chút bất đắc dĩ nói: “Anh Thư, cô buông tôi ra!”
“Em không buông!”
Trần Anh Thư đề cao giọng, vô cùng bất mãn.
“Anh có biết mấy năm nay, em nhớ anh bao nhiêu. Lại vì anh cự tuyệt nhiều người đàn ông khác, nhưng vì cái gì, lần này em đã trở về. Anh nhìn em cũng không thèm nhìn, em rốt cuộc kém Vũ Linh Đan chỗ nào.
Trần Anh Thư như lâm vào một khúc mắc, cô có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể bại bởi Vũ Linh Đan.
Trương Thiên Thành cũng rốt cuộc ý thức được vấn đề, anh xoay đầu nhìn về phía Trần Anh Thư , nói: “Anh Thư, mặc kệ là cô hay Vũ Linh Đan, đều là cá thể độc lập. Có thể cô không hiểu biết
Vũ Linh Đan nhưng cô ấy cũng là người phụ nữ ưu
tú."
“Có lẽ ở phương diện nào đó kém hơn cô, nhưng cô ấy vẫn đáng giá để yêu”
Nói đến Vũ Linh Đan, ánh mắt Trương Thiên Thành cũng trở nên mềm mại. Trần Anh Thư nhìn vẻ mặt của anh, thấy trên mặt anh nhu tình, mọi nghi hoặc tất cả đều rõ ràng.
Trương Thiên Thành thật sự yêu Vũ Linh Đan.
Cũng chỉ có như thế, mới có thể cảm thấy người phụ nữ này đều tốt, trên thế giới này là thứ quý giá nhất.
Trần Anh Thư buông lỏng Trương Thiên Thành , khắp mặt đều là vẻ không thể tin được. Cô lui ra phía sau hai bước, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Trương Thiên Thành, anh thật sự yêu người phụ nữ này”
Trương Thiên Thành không nói gì.
Trần Anh Thư thống khổ ngồi xổm trên mặt
đất, hai tay che mắt, rơi lệ đầy mặt, cả người hoàn toàn tan vỡ: “Em cho rằng anh sẽ không...”
Giống như không muốn tiếp thu sự thật này, Trần Anh Thư không ngừng lắc đầu muốn phủ định hết thảy, Trương Thiên Thành không giải thích, nếu Trần Anh Thư có thể minh bạch, vậy là tốt rồi.
“Anh Thư, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, tôi phải đi rồi”
Trương Thiên Thành cuối cùng nhìn Trần Anh Thư liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!