Nhưng nhìn thấy Trương Thiên Thành đến, Vũ Linh Đan vẫn có tinh thần tỉnh táo, miễn cưỡng tươi cười, nói: “Họp xong rồi hả?”
Trương Thiên Thành trong lòng khó chịu, nhưng lại không có cách nào giải thích với Vũ Linh
Đan, gật gật đầu, nói: “Đồ ăn lạnh rồi, nếu không đổi lại nha.”
“Không cần, là đồ ăn anh thích nhất đó”
Vũ Linh Đan cong môi cười, phân phó người đem đồ ăn lại hâm nóng, nhìn Trương Thiên Thành không có vẻ gì là vui mừng. Cũng biết hiện tại ngành sản xuất khó khăn, giống như hiện tại, một bước khó đi.
“Mọi thứ đều là quá khứ rồi”
Vũ Linh Đan vỗ vỗ cánh tay Trương Thiên Thành an ủi.
Trương Thiên Thành không nói nhiều, trực tiếp chuyển đề tài, nói: "Anh tính toán đặt vé máy bay tháng sau, anh cùng em đi Maldives”
Vũ Linh Đan sửng sốt: “Sao lại muốn đi”
“Cảm thấy anh còn thiếu em một tuần trăng mật, vừa lúc lần này có thời gian” Trương Thiên Thành giải thích.
Vũ Linh Đan gật gật đầu, thấy có chút không
thích hợp. Nhưng nghĩ để Trương Thiên Thành nghỉ ngơi một khoảng thời gian cũng là không tệ, liền không cự tuyệt: " Anh chuẩn bị rồi sao?”
Trương Thiên Thành gật đầu.
Đồ ăn lên, hai người đều không nói chuyện. Trương Thiên Thành giống như nhai sáp, ăn không ra vị.
Vũ Linh Đan rất muốn hỏi chuyện kết hôn, nhưng nhìn dáng vẻ Trương Thiên Thành một mỏi. Lời nói cũng thu trở về, lúc ăn xong, Vũ Linh Đan bỗng nhiên lấy ra một phần quà đặt lên bàn.
Trương Thiên Thành kinh ngạc, nhưng nhìn về phía Vũ Linh Đan liền nháy mắt hiểu rõ.
“Đều là vợ chồng già, còn chuẩn bị cái này làm cái gì?
Trương Thiên Thành dời đi tầm mắt, thật ra ngượng ngùng vô cùng.
Vũ Linh Đan lại không đồng ý cách nói này: “Còn chưa kết hôn, em không tán thành cách nói này.”
Trương Thiên Thành buông đũa, kéo tay Vũ Linh Đan, lúc này rốt cuộc không khống chế được tình cảm. Dựa vào Vũ Linh Đan: “Mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy làm em chịu nhiều thiệt thòi, hy vọng em sẽ không giận anh”
“Mọi chuyện tốt cả rồi, nói lại chuyện này làm gì."
Trương Thiên Thành nói có chút lừa tình, làm cho Vũ Linh Đan hụt hẫng: “Chỉ là quà thôi, anh nhận lấy là được rồi”
“Quà của anh chờ một ngày sẽ tặng em, anh đưa em đi. Chờ lát nữa công ty còn có việc, có thể phải về. “
Trương Thiên Thành nhìn quà trên bàn, cũng không định nhận lấy. Vũ Linh Đan cũng không cưỡng cầu, có lẽ là anh đã quên mất thời gian kết hôn.
Vũ Linh Đan đứng ở cửa khách sạn, trên người khoác áo của Trương Thiên Thành, nhìn
theo bóng Trương Thiên Thành rời đi.
Tuyếtcàng lúc càng lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!