Đợi đến lúc Phó Thanh Trạch từ trên lầu đi xuống, Bạch Thiên Thiên đã ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn, nhìn thấy Phó Thanh Trạch, đôi mắt đen lấp lánh nháy mắt cong thành hình trăng khuyết, cười đến muốn bao nhiêu ngọt có bấy nhiêu ngọt, căn bản nhìn không ra vết tích đã khóc vừa rồi.
Hô.
Nhìn thấy cái bộ dạng này của Bạch Thiên Thiên, trong lòng Phó Thanh Trạch rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cũng không biết mình làm sao, vừa rồi khi ở trên lầu rửa mặt, trong đầu đều là bóng lưng nhỏ cô đơn rời đi của Bạch Thiên Thiên, hắn thật sợ lúc hắn xuống lầu sẽ còn thấy bộ dạng ủ rũ của cô, rõ ràng hắn chán ghét cô như vậy.
"Ăn cơm thôi!" Bạch Thiên Thiên thấy Phó Thanh Trạch ngồi xuống, lập tức liền tràn ngập sức sống nói.
Quả nhiên là trẻ con.
Cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh.
Tính tình như thế này cũng không tệ, có lẽ hai ngày nữa cảm giác mới mẻ của cô đối với hắn sẽ không còn, sẽ không lại cả ngày quấn lấy hắn.
Kiên trì thêm chút nữa, kiên trì!. truyen bac chien
"Lão công, húp cháo!" Thấy Thẩm Giai bưng hai bát cháo ra tới, Bạch Thiên Thiên lập tức liền chạy tới, ôm bát cháo lớn bằng đầu cô, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên người Phó Thanh Trạch, đưa tới giống như hiến báu vật, cười híp mắt nói.
Phó Thanh Trạch:...
Hắn thu hồi ý nghĩ vừa rồi.
Hoàn toàn không thể tiếp tục kiên trì được a!
Cô làm sao lại quên việc hắn không cho phép cô gọi hắn lão công nhanh như vậy?
Bạch Thiên Thiên thấy Phó Thanh Trạch một mặt im lặng, sợ hắn phát cáu, lập tức sửa lời nói "Anh trai Đồng Dưỡng Phu."
Phó Thanh Trạch:... Càng tức giận làm sao bây giờ?
Nhìn xem Phó Thanh Trạch mặt lại đen một tầng, Bạch Thiên Thiên lại thăm dò đổi giọng, nói "Đồng Dưỡng Phu?"
...
Mau ngậm miệng đi.
"Tiểu Trạch lão công? Tiểu Trạch Đồng Dưỡng Phu? Đồng Dưỡng Phu lão công?" Bạch Thiên Thiên lại thăm dò đổi mấy cái xưng hô, đổi một cái xưng hô, mặt Phó Thanh Trạch liền đen một tầng, chờ Bạch Thiên Thiên gọi xong một tiếng cuối cùng, không khí quanh người Phó Thanh Trạch đều muốn ngưng kết.
Thẩm Giai nhịn không được duỗi ngón cái về phía Lê Vũ Đồng.
Con gái cậu thật là trâu.
Con trai của bà từ nhỏ trưởng thành sớm, tính tình trầm ổn, nhưng bà chưa bao giờ thấy con trai mình tức giận như vậy, quan trọng nhất chính là, bây giờ bà nhìn con trai mình tức giận còn cảm thấy có chút sợ hãi, Bạch Thiên Thiên thế mà hoàn toàn không biết gì, mặt mũi tràn đầy vô tội, không có chút nào sợ Phó Thanh Trạch.
Một bên khác, Lê Vũ Đồng đã sớm chuẩn bị tốt để ôm Bạch Thiên Thiên chạy, rõ ràng là một đứa trẻ tám tuổi, làm sao khí thế có thể mạnh như vậy? Lê Vũ Đồng thật sợ Bạch Thiên Thiên đem hắn chọc giận, hắn một chân đem Bạch Thiên Thiên đá ra cách xa năm mét đi.
"Không cho phép gọi anh là lão công cùng Đồng Dưỡng Phu." Phó Thanh Trạch chịu đựng tức giận, nói với Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên thấy Phó Thanh Trạch thật sự tức giận, lập tức liền sợ, yên lặng quay người để mẹ mình ôm lên ghế, chờ đến lúc Lê Vũ Đồng đem Bạch Thiên Thiên ôm lên, Bạch Thiên Thiên mới ghé đầu vào vai Lê Vũ Đồng, nhỏ giọng thở dài, ngữ khí như đại nhân, cảm thán nói "Lấy lòng nam nhân, thật là khó nha."
...
Phốc.
Bà vừa mới còn lo lắng Bạch Thiên Thiên sẽ bị Phó Thanh Trạch hù đến, hiện tại nghe xong lời này của cô, kém chút bị nước miếng của mình sặc chết.
Bà thật đúng là sinh ra đứa con gái kỳ ba.
Cuối cùng cũng ăn được một bữa sáng yên ổn.
Sau khi ăn xong Phó Thanh Trạch không cần Thẩm Giai đốc thúc liền tự mình đi thư phòng trên lầu học tập, Bạch Thiên Thiên thì đi theo Lê Vũ Đồng cùng trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Bạch Thiên Thiên mới đáng yêu thở dài nói "Ma ma, Thiên Thiên muốn hỏi một vấn đề."
"Lại làm sao?" Lê Vũ Đồng hỏi.
"Trừ lão công cùng Đồng Dưỡng Phu, còn có cái gì có thể gọi anh trai nhỏ nha..." Bạch Thiên Thiên một mặt mong ngóng mà nhìn Lê Vũ Đồng hỏi.
【Bạch Thiên Thiên: A, từ bỏ? Không xuất hiện ở trong từ điển của 'Bạch Thiên Thiên' cô.】