Lê Vũ Đồng:...
Sinh ra một đứa con gái nhỏ đáng yêu chính là đến lão công của mình cũng không được ôm.
"Lão công, anh vất vả rồi." Lê Vũ Đồng không cam lòng yếu thế, nũng nịu noi với Bạch Tuấn.
Bạch Tuấn nghe Bạch Thiên Thiên nói xong liền dùng một tay bế Bạch Thiên Thiên lên, nhưng mà nghe được Lê Vũ Đồng nói xong, lại chỉ cho bà một ánh mắt khinh bỉ.
Lê Vũ Đồng:???
Đáng ghét a.
Bà ở cái nhà này thật không có địa vị, thật không công bằng!
...
Lê Vũ Đồng cùng Bạch Thiên Thiên náo loạn cả một ngày, căn bản không nấu cơm, nhìn thấy đến giờ cơm, liền dự định lại đến nhà Thẩm Giai ăn chực.
Có bạn thân làm hàng xóm, thật có nhiều chỗ tốt!
Thế nhưng.
Bạch Tuấn lại kiên quyết cự tuyệt đi nhà Thẩm Giai ăn cơm.
Nhìn thấy Bạch Thiên Thiên cứ dính lấy Phó Thanh Trạch mở miệng một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai, ông liền cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, Bạch Tuấn chỉ có thể xuống bếp làm hai bát mì trứng đơn giản, và nấu cho Bạch Thiên Thiên một bát canh trứng.
Bạch Thiên Thiên buổi sáng hơn sáu giờ đã rời giường, giữa trưa lại không có ngủ trưa, ban đêm cơm nước xong xuôi cô định đi qua nhà cách vách tìm anh trai honey của mình, kết quả sau khi ăn no liền nhịn không được ngáp một cái, lẩm bẩm nhắc anh trai nhỏ mãi mới chịu đi ngủ
Chờ Bạch Thiên Thiên ngủ say, Bạch Tuấn mới trầm mặt xuống, nói với Lê Vũ Đồng "Đồng đồng, ra ngoài nói chuyện một chút."
Thấy Bạch Tuấn nghiêm mặt, Lê Vũ Đồng còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng đi theo ông ra ngoài, lo âu hỏi "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Em làm quá rồi." Bạch Tuấn nói.
Lê Vũ Đồng:???
"A?" Bà ngơ ngác không hiểu.
"Thiên Thiên nó mới ba tuổi, thì biết cái gì? Phó Thanh Trạch đối với nó mà nói cũng chỉ là một người bạn chơi chung mà thôi. Em sao có thể dạy con gọi nam sinh xa lạ bằng những danh xưng kia?" Bạch Tuấn không vui nói.
Ách.
Hóa ra là tính sổ a.
Nếu là ngày bình thường Bạch Tuấn nói như vậy với Lê Vũ Đồng, với tính tình của bà khẳng định sẽ nháo lên, nhưng hôm nay bà đuối lý chỉ có thể cười hắc hắc, chột dạ nói "Đây chính là con gái của anh chủ động hỏi em, anh nói chỉ cần con hỏi vấn đề gì, chúng ta nhất định phải cho con đáp án."
"Em đúng là nhiều lý do." Bạch Tuấn nhìn về phía người vợ đang le lưỡi với ông, bất đắc dĩ ôm bà nói "Con còn nhỏ, chuyện này nếu là truyền đi, nó sẽ trở thành trò cười của mọi người."
"Vâng." Lê Vũ Đồng khéo léo gật đầu, trong lòng lại không tán đồng ý nghĩ Bạch Tuấn.
Cái nam nhân chết bầm này khẳng định là ăn dấm.
Tiểu tình nhân của hắn không dán hắn nữa, bắt đầu dán nam nhân khác, trong lòng hắn không vui thôi!
Về phần bị người chê cười.
Làm sao lại thế!
Nếu như về sau Bạch Thiên Thiên cùng Phó Thanh Trạch cùng một chỗ, thanh mai trúc mã thế nhưng là một đoạn giai thoại nha!
Nếu nhưng hai người không có ở cùng một chỗ, thì Bạch Thiên Thiên lớn lên liền bị người ta trêu ghẹo một phen mà thôi, đồng ngôn vô kỵ nha, tất cả mọi người sẽ không để ý.
"Anh a..." Nhìn bộ dạng này của Lê Vũ Đồng, Bạch Tuấn sao có thể xem không hiểu tâm tư của bà?
Nhưng ông lại không nỡ đánh bà, không nỡ mắng bà, ai, không trông cậy được vào cái người mẹ này, xem ra sau này ông chỉ có thể nhọc lòng một chút, không để Bạch Thiên Thiên cùng Phó Thanh Trạch tiếp xúc nhiều.
Một bên khác.
Phó Thanh Trạch sau khi ăn cơm xong liền chạy tới thư phòng chơi máy tính, chính là vì né tránh khả năng Bạch Thiên Thiên đến nhà tìm hắn.
Nghĩ đến Bạch Thiên Thiên, hắn liền cảm thấy đau đầu.
Đợi một, Phó Thanh Trạch thấy nhà đối diện không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm, thích ý nằm xuống chiếc giường lớn thoải mái của mình.
Xem ra lời nói tàn nhẫn của hắn hôm nay vẫn là có hiệu quả.
Hắn đã nói đây chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời của trẻ con mà thôi, sau khi cô đụng phải khó khăn, nói không chừng chờ một lúc cũng không biết đem hắn quên đi nơi nào.
【Tác giả: Hôm qua lại đau nửa đầu, ăn thuốc giảm đau nghĩ nằm giường nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới ngủ mất, khóc chít chít.】