"Em nói cái gì?" phản ứng đầu tiên của Phó Thanh Trạch chính là rút tay về, thật không nghĩ đến tay của tiểu gia hỏa trước mặt này lại có sức lực lớn như vậy, gắt gao bắt lấy tay cậu, cậu căn bản không thể tránh thoát.
"Anh trai đồ anh làm rơi." Bạch Thiên Thiên nhếch miệng cười một tiếng, ngọt ngào nói "Vật kia chính là em nha."
Phó Thanh Trạch...
Đây là cái chủng loại tiểu cô nương gì?
Vừa rồi ngồi ở trong xe nhìn bộ dáng cô ăn mặc, cậu còn tưởng rằng cô là bé con an tĩnh, ngại ngùng, hiện tại làm sao đột nhiên liền cùng nữ lưu manh giống nhau như vậy?
Cô mới ba tuổi a!
Ba tuổi!
Phó Thanh Trạch cau mày, có chút im lặng.
Bất quá, làm cho cậu cảm thấy cạn lời nhất không ai qua được cái người mẹ vô lương tâm của cậu thế mà cùng dì Lê bát quái chuyện của cậu cùng cái vật nhỏ này.
"Xong, Thiên Thiên nhà mình giống như coi trọng Tiểu Trạch nhà cậu rồi."
"Vậy thì thật là tốt a! Mình rất muốn có con gái, yên tâm đi, con bé gả tới mình nhất định xem nó như con gái ruột mà đối đãi!"
"Thật sao? Vậy quyết định như vậy đi! Tiểu Trạch ưu tú như vậy, Thiên Thiên nhà ta lời rồi, không hổ là con gái của mình, có mắt nhìn người!"
Phó Thanh Trạch...
Lông mày của hắn nháy mắt nhíu càng sâu.
Oa.
Ba ba nhíu mày xấu quá, anh trai nhỏ này nhíu mày rất đẹp trai, đồng dạng đều là nam sinh, khác biệt làm sao lại lớn như vậy chứ.
Bạch Thiên Thiên nội tâm hưng phấn, giống như là nhìn thấy búp bê xinh đẹp.
Không được, cô nhất định phải đem cái anh trai nhỏ giống như trong phim hoạt hình đi ra này mang về nhà giấu đi, không có việc gì liền đem ra ngắm một chút, hắc hắc.
"Ma ma nói, đồ vật mất đi, liền không tìm về được." Bạch Thiên Thiên một mặt thành khẩn đối Phó Thanh Trạch nói "Cho nên, anh không thể lại đem em làm mất nha."
Phó Thanh Trạch...
"Em nói anh làm rơi đồ, vậy xin hỏi, em là đồ vật, hay vẫn là người?" Phó Thanh Trạch ép buộc mình xem nhẹ xúc cảm mềm mại của cái tay kia, hỏi.
"Cậu nhìn xem con trai nhà tớ, làm sao lại cùng Thiên Thiên nói đến đạo lý, Thiên Thiên mới ba tuổi, có thể nghe hiểu hay không nghe đều..."
Thẩm Giai vẫn cảm thấy con của mình thông minh đa trí, nhưng EQ cơ hồ bằng không, hôm nay xem xét, trước kia là mình sai, cô sợ là sinh ra đứa con trai EQ là âm đi.
Thế nhưng là...
Thẩm Giai lời còn chưa nói hết, liền thấy Bạch Thiên Thiên đứng đối diện Phó Thanh Trạch đột nhiên nhăn nhó một chút, nói
"Em là người..."
"Nhưng mà, em nguyện ý làm đồ vật của anh nha. Anh trai."
!!!
!!!
!!!
Tất cả mọi người không nghĩ tới bên trong miệng Bạch Thiên Thiên ba tuổi sẽ thốt ra câu nói như thế.
Thẩm Giai mở to hai mắt nhìn không nhúc nhích, phảng phất như bị sét đánh, một lát sau, mới thở phào một cái, vỗ vỗ mình cánh tay bạn thân nói "Đứa con gái này của cậu, về sau sẽ khó lường a!"
"Ha ha, nó nha, từ nhỏ đã tinh quái, trong nhà mình cùng cha nó đều không phải là đối thủ của nó đâu." Trong lòng Lê Vũ Đồng giơ ngón tay cái cho con gái mình, quả nhiên là thế, rất có phong phạm của lão nương năm đó.
Phó Thanh Trạch thật sự bị Bạch Thiên Thiên dọa cho phát sợ.
Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Nhìn đi, Bạch Thiên Thiên vẻ mặt thành thật, thành khẩn, Phó Thanh Trạch chỉ có thể nhìn về phía người cha vừa xuống xe của mình xin giúp đỡ.
"Thiên Thiên, hai năm không gặp đều lớn lên cao như vậy à nha? Mau tới, để thúc thúc ôm một cái." Phó ba ba nhận được ánh mắt của con trai, liền lập tức nói.
Phó Thanh Trạch nhẹ nhàng thở ra.
Thế nhưng là...
"Phó thúc thúc tốt, dung mạo người rất đẹp trai nha, so cha con còn soái hơn, chỉ là anh trai nhỏ vẫn đẹp hơn, con vẫn tương đối thích ôm người xinh đẹp nhất một cái nha.", lời nói Bạch Thiên Thiên không làm cho người ta kinh ngạc đến chết không thôi, nâng lên đôi tay trắng, đối Phó Thanh Trạch nháy nháy mắt, phát ra giọng điệu làm nũng khi muốn cha cho kẹo, nói: "Anh trai, ôm ta một cái nha."
Phó Thanh Trạch...
Tình yêu Phó Thanh Trạch đến quá nhanh tựa như vòi rồng.