Lê Vũ Đồng hướng về phía con gái của mình lườm một cái, mới đơn giản giải thích "Sau này con lớn, chồng nuôi từ bé sẽ trở thành lão công của con."
Lão công?
Cô nghe nói qua cái từ này rồi!
Mẹ của cô giống như thường xuyên gọi ba cô như vậy!
"Ba ba sao?" Bạch Thiên Thiên ngây thơ hỏi Lê Vũ Đồng.
Lê Vũ Đồng...
" là lão công của ta, khi con lớn lên, hắn cũng sẽ không trở thành lão công của con, cảm ơn." Lê Vũ Đồng mặt nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Bạch Thiên Thiên vẫn không hiểu, đôi mắt to tràn ngập mê mang.
Lê Vũ Đồng chỉ có thể lần nữa giải thích cho Bạch Thiên Thiên, không có cách nào a, trong lòng con gái bà quả thực là cuốn sách Mười vạn câu hỏi vì sao, việc gì cũng muốn truy vấn ngọn nguồn, hỏi không ra đáp án liền sẽ náo loạn, nhưng chồng bà vẫn luôn nuông chiều, mỗi ngày đều nói cái gì mà chăm học hỏi thì người mới có thể thành tài, liền kém không có đem con gái bảo bối của hắn xem như thiên tài.
"Về sau các con sẽ kết hôn trở thành vợ chồng, giống như ta và cha con." Lê Vũ Đồng nêu ví dụ giải thích.
Vợ chồng hay không vợ chồng Bạch Thiên Thiên mặc kệ, nàng chỉ chú ý tới câu nói phía sau của mẹ.
Giống như ba mẹ?
Mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, ngủ chung một chỗ, cùng đi chơi, cùng đi thật nhiều, thật nhiều nơi?
Oa nha.
Thật tuyệt nha!
Bạch Thiên Thiên trong mắt tràn ngập sợ hãi thán phục.
Cô vốn chỉ là muốn để Phó Thanh Trạch ở bên cạnh cô, cái loại mà, cô vừa nhìn thấy cậu, liền sẽ rất vui vẻ, không có bánh kẹo ăn cũng không sao, nhưng bây giờ... Bạch Thiên Thiên chưa hài lòng với ý nghĩ này.
Bởi vì náo một màn này, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Bạch Thiên Thiên, không biết cô có thể hiểu được lời của Lê Vũ Đồng hay không.
Thế là...
Bạch Thiên Thiên dưới ánh mắt của mọi người, đột nhiên hếch mũi, mở miệng, hung hăng hô "Ô gâu gâu gâu!"
Đám người...
Đây là thao tác gì?
Chỉ có Lê Vũ Đồng một giây liền hiểu, liền phốc một cái bật cười.
"Thiên Thiên bảo bối đây là đang làm cái gì nha..." Thẩm Giai nghi hoặc hỏi Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên vênh váo nói "Con là chó nhỏ, muốn học chó sủa, ma ma nói, đánh dấu địa bàn, anh trai chính là lão công của con."
"Phốc!"
Ba Phó đang uống nước, sau khi nghe được Bạch Thiên Thiên nói thực sự nhịn không được phốc một cái liền phun ra.
"Thật có lỗi quá, thật có lỗi quá." Phó Khâm vội vàng cầm giấy lau bàn.
Đám người lúc này mới bị di chuyển lực chú ý, hướng về phía đồ ăn trên bàn, chỉ có Phó Thanh Trạch ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Cậu cảm thấy...
Cậu bị đùa giỡn.
Hơn nữa, còn là bị một đứa nhóc ba tuổi đùa giỡn.
Muốn để cậu làm lão công của cô?
Sợ là lão công là có ý gì cô cũng đều không hiểu đi!
Phải ranh thủ thời gian ăn cơm, sau khi cơm nước xong xuôi, cậu sẽ lập tức lấy cớ muốn làm bài tập hè, liền trở về nhà.
Thế là, Phó Thanh Trạch cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, yên lặng và cơm trong chén.
Đương nhiên, không bị Phó Khâm kéo đi lực chú ý còn có một cô bé con, nàng lúc này đang theo dõi động tác và cơm điên cuồng Phó Thanh Trạch, trong mắt lóe lên một vòng lo lắng, ra dáng nói "Lão công, ma ma nói, trẻ con không thể kén ăn, kén ăn sẽ không cao nha!"
"Khụ, khụ khụ khụ!" Một cái hạt cơm nhỏ nghẹn lại ở yết hầu, Phó Thanh Trạch nháy mắt liền điên cuồng ho khan.
"Mẹ, mẹ, mau cứu lão công của con!" Bạch Thiên Thiên nhìn thấy Phó Thanh Trạch ho khan đến cả mặt đều đỏ, lập tức liền dắt cuống họng hô lớn.
"Khục! Khụ khụ khụ!" Bạch Thiên Thiên vừa dứt lời, Phó Thanh Trạch liền ho khan càng hung.
Hắn cầu xin cô.
Mau ngậm miệng đi.
Tha cho cậu một mạng không tốt sao?
【Phó Thanh Trạch: ta còn chưa muốn chết.
Tác giả: Hôm nay hai canh hoàn tất a, khốn đến bay lên, nát cảm giác cảm giác a, mọi người nhớ kỹ bình luận cất giữ phiếu phiếu một con rồng a ~】