Đồng ngôn vô kỵ.
Đối với xưng hô của Bạch Thiên Thiên, người lớn đều không có coi là thật, cười cười liền cho qua.
Lê Vũ Đồng cảm thấy Phó Thanh Trạch vô cùng ưu tú, nhưng con gái từ trong bụng của bà sinh ra là cái đức hạnh gì bà hiểu rõ, cô sẽ không ngừng đeo bám Phó Thanh Trạch.
【mấy năm sau, Phó Thanh Trạch: không sao nha, hắn sẽ cố gắng đeo bám lại cô.】
Một bữa cơm Phó Thanh Trạch ăn đến kinh hồn táng đảm, vừa ăn xong một miếng cơm cuối cùng, cậu liền đứng lên, nói muốn về nhà làm bài tập hè.
"Trong nhà còn chưa kịp dọn dẹp đâu, nếu con muốn làm thì trước hết cứ ở nhà dì Lê làm đi." Thẩm Giai nói.
Phó Thanh Trạch...
Bài tập hè hắn đã sớm viết xong có được hay không? Hắn làm như vậy chỉ là vì chạy khỏi nơi này, hắn mụ mụ thế mà để hắn cầm làm việc tới đây làm, kia không được muốn hắn mệnh?
Thế nhưng là...
Số mệnh đúng là không thể chạy thoát.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Giai cùng Phó Khâm căn bản không có ý định rời đi, hai người bọn họ thế mà cùng hai vợ chồng nhà họ Bạch đánh mạt chược, nói cái gì mà hai năm không gặp phải hâm nóng lại tình cảm!
Cái gì?
Trẻ con thì phải làm sao?
Đây không phải còn có Phó Thanh Trạch sao!
Phó Thanh Trạch bị mấy cái người lớn cưỡng ép thu xếp cho một công việc đó là giữ trẻ, chính thức mở ra cho cậu con đường nam bảo mẫu thực tập.
Chỉ là...
Cậu nhìn mấy chục con búp bê lớn nhỏ có đủ đang bày ở trước mặt cậu kia, hoàn toàn không biết làm sao bồi Bạch Thiên Thiên chơi.
"Anh trai, anh nhìn con búp bê này có xinh đẹp không?" Bạch Thiên Thiên ôm một con búp bê vải lớn bằng cô hỏi Phó Thanh Trạch.
"Ừm." Phó Thanh Trạch chút xuất thần, qua loa trả lời Bạch Thiên Thiên.
Ừm!?
Bạch Thiên Thiên nháy mắt liền không vui.
Cô không còn ôm búp bê nữa, tiện tay đem búp bê cầm lên, nghiêm túc hỏi Phó Thanh Trạch nói "Em cùng nó, ai xinh đẹp hơn?"
Phó Thanh Trạch nghe được âm điệu Bạch Thiên Thiên chùng xuống, mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng, gặp hai mắt cô không hề nháy mà nhìn chằm chằm vào hắn, giống như mang theo một ít cảm xúc, hắn đột nhiên không biết nên làm sao đáp lại.
Nào có ai lấy chính mình so sánh cùng búp bê?
Cậu thật không nhìn ra, cô thế mà có lòng háo thắng mạnh như vậy...
Thế nhưng là, việc giáo dục trẻ con lại không tới phiên hắn, hắn liền tiếp tục qua loa nói "Em xinh đẹp."
Hắc hắc.
Cô biết mà!
Bạch Thiên Thiên sắc mặt nháy mắt trở nên rạng rỡ, cười đến mười phần xán lạn, nói "Em biết ngay mà, ở trong lòng anh, em là đẹp nhất! Hì hì, anh trai, anh là lão công của em, về sau không cho phép khen những nữ nhân khác xinh đẹp! Có được hay không?"
Phó Thanh Trạch???
Lại... Lặp lại lần nữa?
Hắn là chồng của cô?
Không cho phép khen những nữ nhân khác xinh đẹp?
"Những lời này em từ chỗ nào học được!" Phó Thanh Trạch là thật sự buồn bực, một bé gái ba tuổi, làm sao giống như thành tinh.
"Hắc hắc, ma ma chính là cùng ba ba nói chuyện như thế nha!" Bạch Thiên Thiên một mặt đương nhiên đối với Phó Thanh Trạch giải thích "Bởi vì anh là lão công của em, cho nên em cũng phải đối anh nói chuyện như vậy!"
Thì ra là thế.
Phó Thanh Trạch đen mặt nói với Bạch Thiên Thiên "Anh không phải lão công của em, về sau không cho phép lại gọi anh như vậy."
"Vì cái gì a, lão công." Bạch Thiên Thiên nghi hoặc mà hỏi lại.
"Không cho phép gọi anh là lão công!" Phó Thanh Trạch bực bội nói.
"Thế nhưng là..." Trẻ con đồng dạng đều là biết nhìn sắc mặt người khác nhất, Bạch Thiên Thiên thấy Phó Thanh Trạch giống như có chút chán ghét cô, liền có chút ủy khuất, cô nhỏ giọng nói "Ma ma nói, anh là chồng nuôi từ bé của em... Trẻ con nghe lời mẹ mới ngoan... Em, em nghe lời của mẹ, anh... Anh chính là lão công của em." Khi nói đến câu nói sau cùng, Bạch Thiên Thiên bên trong lời nói còn mang theo một chút chấp nhất.
Hừ.
Cô quyết định, Phó Thanh Trạch chính là chồng nuôi từ bé của cô!
【Tác giả: Bị cảm nắng tìm hiểu một chút... Cái này trời tập lái xe thật không phải là người qua... Hôm nay trước canh một, ngày mai ba canh bù lại, cầu ôm một cái cầu phiếu phiếu cầu bình luận cầu cất giữ】