Phó Thanh Trạch cảm thấy đời trước của hắn khẳng định là người không có việc ác nào là không làm, đời này mới có thể gặp được cái phiền phức nhỏ Bạch Thiên Thiên.
Rốt cục cầm cự đến khi cơm tối kết thúc, Phó Thanh Trạch không nói gì, như chạy trốn mà chạy ngay về nhà.
Hô...
Phó Thanh Trạch nằm ở trên giường duỗi thân thể mệt mỏi, quyết định thu hồi tất cả những ấn tượng tốt khi vừa nhìn thấy Bạch Thiên Thiên.
Lúc ấy hắn ngồi ở trong xe thấy Bạch Thiên Thiên khéo léo nắm tay dì Lê, như búp bê vải nhỏ, còn âm thầm cảm thán không nghĩ tới hai năm không gặp, Bạch Thiên Thiên thế mà trở nên đáng yêu như thế, giống như một tiểu thiên sứ, đặc biệt cho người khác cảm giác muốn che chở cô, bảo hộ cô, hiện tại xem xét lại... Quả nhiên, thiên sứ cùng ác ma chỉ cách nhau một ý nghĩ, cô chính là khó khăn nhất của hắn trong lúc chiến đấu với ác ma.
Đánh không được lại mắng không được...
Hắn trầm mặc nghĩ, a, vật nhỏ ba tuổi kia căn bản là nhìn đoán không ra.
【Bạch Thiên Thiên: A, em chỉ là lười nhác cùng anh so đo thôi có được không?
Lê Vũ Đồng: Rõ ràng chính là mặt dày để đuổi Đồng Dưỡng Phu tới tay!】
...
"Lão công, ăn cơm thôi!" Một âm thanh mềm mại vang lên bên tai Phó Thanh Trạch.
Xát.
Làm thế nào trong giấc mơ cũng có thể mơ tới tiểu tổ tông kia.
Phó Thanh Trạch bực bội nhắm mắt lại, muốn ép buộc mình từ trong mơ tỉnh lại.
Thế nhưng là...
Trên cánh tay của hắn đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp.
Giấc mơ này có phải là có chút quá chân thực rồi không?
Phó Thanh Trạch nghĩ đến đây, dường như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên mở mắt, trực tiếp đối mặt một đôi mắt to tràn ngập hiếu kì cùng vui sướng.
"Em làm sao lại ở chỗ này." Phó Thanh Trạch bị người mình không muốn thấy nhất đánh thức, ngữ khí không rất tốt.
"Thiên Thiên nhớ lão công." Bạch Thiên Thiên làm nũng nói.
Cô thật mong muốn anh trai ở tại nhà mình nha, cái loại mà, cô có thể nhìn thấy anh Tiểu Trạch cả ngày.
"Đừng gọi anh là lão công." Phó Thanh Trạch bực bội nói.
"Thế nhưng mà..."
"Không cho phép thế nhưng mà." đôi mắt nhập nhèm của Phó Thanh Trạch nháy mắt âm trầm xuống, thấp giọng, thử dùng phương thức trẻ con cùng Bạch Thiên Thiên câu thông, nói "Em nếu lại gọi anh là lão công, anh liền không chơi với em nữa."
Quả nhiên, Phó Thanh Trạch biểu đạt như thế Bạch Thiên Thiên nháy mắt liền hiểu được ý tứ của hắn, cô bĩu môi muốn khóc.
Thế nhưng mà...
Ma ma nói qua, trẻ con ồn ào sẽ làm cho người ta chán ghét.
Cô không muốn để lão công chán ghét mình...
Không thể khóc.
Bạch Thiên Thiên vểnh miệng lên, đem nước mắt đã xuất hiện nén trở về.
Nhưng mà... Ma ma còn nói, lão công là Đồng Dưỡng Phu của cô, vậy tanh trai vì cái gì không cho phép cô gọi hắn lão công?
Phó Thanh Trạch đã quyết định, nhất định phải làm cho Bạch Thiên Thiên biết xưng hô lão công thế này không thể tùy tiện gọi, nhưng nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, những gì hắn đã sớm nghĩ kỹ lại đột nhiên nói không nên lời.
"Anh trai Đồng Dưỡng Phu, em chờ anh ăn cơm ở bên ngoài." Bạch Thiên Thiên trầm mặc một hồi lâu, tự sa sút nói với Phó Thanh Trạch một câu như thế, quay người nện bước chân ngắn của mình ra ngoài.
Phó Thanh Trạch???
Anh trai Đồng Dưỡng Phu là cái quỷ gì?
Hắn không cho phép cô gọi hắn là lão công, cô liền đem xưng hô đối với hắn đổi thành anh trai Đồng Dưỡng Phu?
Phó Thanh Trạch thật hận không thể đem Bạch Thiên Thiên bắt trở lại giáo dục cô thật tốt, nhưng nhìn bóng lưng nhỏ thất lạc của cô, hắn lại không thể hung ác hạ quyết tâm.
Quả nhiên, làm người không thể quá thiện lương.
Phó Thanh Trạch thở dài một hơi rồi ngã lưng xuống giường, biểu cảm sinh không thể luyến.
Một bên khác, sau khi Bạch Thiên Thiên từ trong phòng Phó Thanh Trạch đi ra chạy thẳng đến phòng bếp, tìm được Lê Vũ Đồng đang giúp Thẩm Giai nấu cơm, một phát bắt được góc áo Lê Vũ Đồng, hốc mắt nháy mắt liền đỏ lên, mắt to lấp lánh sóng nước, nhìn xem muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất.