“Trong khoảng thời gian này dì đến nhà chúng con sống đi, xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.” Tần Hiểu Nguyệt cười cười nói, “Hiện tại tầng trên tầng dưới đều thông nhau, có rất nhiều phòng, mọi người tùy tiện chọn phòng không ai ngủ là được.”
An Bình suy tư một chút, sau đó gật đầu, hiện tại họ không thể đi nơi đó, nếu bị bọn họ phát hiện lương thực đều giấu ở đó, như vậy thật sự không tốt.
Tần Hiểu Nguyệt thật ra không lo lắng vấn đề không gian, bây giờ chỉ cần khoảng cách gần, bọn họ đều có thể tự mình vào không gian, căn bản không cần Tần Hiểu Nguyệt mang theo vào, đặc biệt là sau khi Tần Hiểu Nguyệt khống chế cái ấn ký kia, đúng lúc cô thả lỏng ấn ký người nhà một chút, như vậy cho dù là khoảng cách hơi xa chút, kỳ thật bọn họ cũng có thể cảm ứng được không gian, sau đó đi vào.
Sau khi An Bình rời đi, Hoa Nhã nhìn chằm chằm vào mắt mèo, nhìn thấy An Bình vào Tần gia ở đối diện thì hừ lạnh một tiếng, “Tôi biết ngay họ sẽ đi Tần gia.”
“Bà bớt tranh cãi đi!” Lương Gia trừng mắt nhìn cô ta một cái.
Hoa Nhã hừ lạnh một tiếng, “Tôi cũng chưa nói sai.”
Hoa Thiếu Tề lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, “Trong tay anh chỉ có hai ngàn tích phân, cũng chỉ đủ anh và ba ăn nửa tháng, một nhà các em tự mình nghĩ cách đi!”
“Thiếu Tề, anh không thể mặc kệ chúng em được?” Hoa Nhã nóng nảy.
“Em gái, thế giới hiện tại đã thế này, anh có thể cứu các em trở về đã là không tồi, tự em ra bên ngoài xem một chút đi, bên ngoài đã biến thành bộ dáng gì?” Hoa Thiếu Tề lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Hoa Nhã nhìn về phía ba mình, cô ta cảm thấy ủy khuất, “Ba, ba xem anh Thiếu Tề đều mặc kệ con.”
Hoa lão gia tử nhìn cô ta một cái, “Con không thể bớt tranh cãi sao?”
Hoa Nhã vừa thấy ba nói chuyện không giống trước kia, lập khắc có chút tức giận, Hoa Nhã biến thành bộ dáng hiện tại, hoàn toàn là kết quả Hoa lão gia tử dung túng mà ra.
“Một nhà các con ngày mai đi ra ngoài tìm chút chuyện làm đi.” Hoa lão gia tử nói
“Ông ngoại” Lương Ngọc nhìn về phía Hoa lão gia tử, hắn không biết nên làm cái gì a.
Hoa lão gia tử phất phất tay, không muốn nói nữa, ông chính là nghe ra ý của con trai, hiện tại con trai gánh một mình ông đã đủ nặng, nếu lại tăng thêm gánh nặng cho con trai, con trai sẽ hoàn toàn ly tâm với ông.
Hoa lão gia tử sống cả đời, bản thân mình đang ở hoàn cảnh gì, ông cũng rất hiểu biết. Nghĩ vậy, Hoa lão gia tử trực tiếp trở về phòng mình.
Hoa Nhã cũng trở về phòng mình, hiện tại cô ta cũng không biết nên làm gì bây giờ. Lúc này Lương Gia đi đến, “Trước cứ ngủ đi, ngày mai đi ra ngoài tìm cái làm.”
Hoa Nhã mặc kệ hắn, tìm một người đàn ông uất ức như vậy, làm cô ta cảm thấy thật vô lực.
Một đêm an tĩnh, sáng sớm Hoa Nhã bọn họ đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy An Bình và Hoa Vân Tường đi ra từ Tần gia.
“Nha, đây là phàn cao chi.” Hoa Nhã vừa nói vừa hừ lạnh một tiếng, hiện tại Tần gia có thể nói là gia tộc lợi hại nhất toàn bộ căn cứ, cả gia đình tất cả đều là dị năng giả. Nghĩ tới Tần gia nghiên cứu ra thí dịch, Hoa Nhã nhịn không được nắm chặt nắm tay, đây còn tính thân thích cái gì, có đồ tốt như vậy chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ.
Hoa Nhã càng nghĩ càng cảm thấy không chỗ tốt, nhìn An Bình đối diện càng thêm không có sắc mặt tốt.
“Không có việc gì, đừng đứng ở cửa thang lầu được không? Chưa từng nghe câu chó ngoan không cản đường sao?” Lúc này Tần Hiểu Mạt đi tới, trực tiếp nhìn Hoa Nhã đứng ở giữa đường nói.
Sắc mặt Hoa Nhã lập tức khó coi, cô ta thế mà lại bị một bé gái khi dễ, cô ta hung tợn nhìn chằm chằm Tần Hiểu Mạt.
An Bình lạnh lùng nói, “Cô muốn làm gì? Muốn khi dễ một đứa nhỏ sao? Cô cũng chỉ có thể làm loại chuyện này.”
An Bình nói, làm mặt Hoa Nhã lập tức càng thêm khó coi lên, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng của Lương Gia, “Hoa Nhã, bà nhanh lên chút!”
Hoa Nhã nghe được kêu mới hung hăng mà đi xuống dưới lầu. An Bình nhìn bóng dáng cô ta hừ lạnh một tiếng, nhưng bà vẫn nói với Tần Hiểu Mạt, “Mạt Mạt, người phụ nữ này chính là chó điên, con ít chọc cô ta, cô ta sẽ thọc dao nhỏ sau lưng.”
Tần Hiểu Mạt gật đầu, “Cảm ơn dì, cháu đã biết.”