“Gràooo!”
Dưới rãnh nước bẩn bỗng nhô lên một cái túi nhỏ, sau đó nước dạt ra, một cái mồm đỏ lòm với hàm răng sắc nhọn lao ra khỏi nước tỏa mùi hôi thối làm người ta ngửi thôi đã váng đầu.
Người đàn ông khôi ngô, lực lưỡng đứng gần rãnh nước nhất bị bộ hàm của con quái vật đớp trúng bắp tay cuồn cuộn, anh ta biến sắc, quát nhỏ: “Phòng ngự!”
Cơ bắp trên cánh tay anh ta bỗng to ra, gân xanh nổi lên như thân rồng uốn lượn, toàn bộ cánh tay như thể được bơm đầy máu, đỏ lừ lên bốc hơi nóng hầm hập.
Cảnh tượng khiến người ta phải kinh ngạc xảy ra.
Cái mồm trông như thể đủ sức nhai được cả sắt thép của con quái thú ngoạm trúng tay anh ta nhưng không làm sao đâm răng vào sâu được, cố lắm cũng chỉ đâm được vào da, kẹt cứng lại trước những bó cơ rắn như sắt thép.
Lúc này, năm người mới nhìn rõ hình dáng con quái vật này. Toàn thân nó phủ kín những chiếc vảy nhỏ của loài bò sát to khoảng bằng móng tay, đầu giống cá sấu, dọc sống lưng có vây cá, mắt màu xanh ngọc, trông đầy hung hãn và khát máu.
Ầm!
Nòng súng trong tay Triệu Băng Băng bốc khói, đầu con quái vật đang cắn chặt người đàn ông khôi ngô lực lưỡng nổ tung, thân thể nó rơi thẳng xuống, lúc sắp rơi xuống nước thì bị người đàn ông khôi ngô, lực lưỡng nhanh tay tóm được.
“Anh không sao chứ?” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ vội vàng hỏi.
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng lắc đầu, cánh tay của anh ta đã trở về như cũ, chỉ còn hằn lại hai hàng dấu răng nhọn đang chảy máu.
Triệu Băng Băng đẩy gọng kính lên, đi tới gần, con ngươi sáng lên màu xanh sẫm, cô ta bình tĩnh nói: “Nhược điểm của con quái vật này là đầu, trái tim trong lồng ngực và vây cá trên sống lưng. Độ cứng của xương và cơ bắp của nó gấp khoảng hai lần con người, lực cắn tương đương một tấn, trên răng nó có một lượng độc tố nhỏ, cần phải nhanh chóng sát trùng mới được, nếu không sau một tiếng nữa, cánh tay này của anh sẽ sưng to ngang ngửa bắp đùi.”
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng thấy cô đã đọc xong thông tin về con quái vật này, tiện tay quẳng nó sang một bên, lẩm bẩm: “Ôi chao, may là năng lực đặc biệt của anh là “Phòng ngự”, có thể tăng gấp đôi độ cứng của thân thể trong nháy mắt, nếu là mọi người thì có khi đã đi tong cánh tay này rồi.”
Triệu Băng Băng lạnh lùng nói: “Nếu là bọn em thì vốn chẳng có ai tới gần rãnh nước như vậy.”
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng ngẩn ra, đỏ mặt sờ đầu một cái.
Người em trai trong hai anh em sinh đôi lấy trong ba lô ra một ít thuốc sát trùng. Sau khi Triệu Băng Băng sát trùng và băng bó, vết thương của người đàn ông khôi ngô lực lưỡng nhanh chóng được cột lại.
“Chưa gì đã gặp trắc trở rồi, còn chưa bắt đầu đã bị thương.” Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng lầm bầm.
Triệu Băng Băng vỗ cánh tay quấn vải của anh ta, hoàn toàn không buồn để ý tới chuyện anh ta đau nhe răng trợn mắt, lạnh nhạt nói: “Đây chỉ là một con quái vật dưới tầng chót bị đào thải khỏi chuỗi thức ăn cao cấp nên đành phải sống dưới rãnh nước bẩn. Lát nữa còn dám chủ quan nữa thì có lẽ phần đời còn lại anh sẽ phải ở lại đây đấy.”
Nói rồi cô ta quay đầu đẩy gọng kính lên nói nhỏ: “Bám sát tôi, trong không khí có một chút mùi máu, nhất định phải tăng tốc lên.”
Bốn người nghiêm mặt, lập tức bám sát theo cô ta.”
Sau khi đi được ít phút, Triệu Băng Băng đột nhiên ngừng lại, đằng trước có một ngã rẽ, có một bóng đen lù lù nằm sấp ở đó, dựa vào hình dáng thì chắc là một con quái vật bò sát tương tự như cá sấu, kích cỡ gấp khoảng hai lần một con cá sấu trưởng thành.
Mắt Triệu Băng Băng sáng lên ánh sáng màu xanh đậm nhìn về phía bóng đen, bỗng nhiên cô ta run lên, mặc kệ mọi người ở đằng sau, nhanh chóng chạy lại chỗ bóng đen.
Nhóm đàn ông khôi ngô lực lưỡng thấy vậy giật mình, thể chất của Triệu Băng Băng không hề mạnh, nếu chiến đấu với quái vật ở cự ly gần thì rất dễ bị thương.
Mọi người đuổi theo tới đó, dựa vào ánh đèn pin mờ mờ, tất cả nhìn thấy rõ hình thù của con quái vật màu đen, thế nhưng điều bất ngờ là con quái vật này… đã chết rồi?
Hình dáng của con quái vật này tương tự con quái vật ở rãnh nước ban nãy, chỉ có điều kích cỡ lớn hơn gấp mấy lần, lúc này nó nằm sấp trên lối đi sát rãnh nước, bụng chảy rất nhiều máu tanh hôi, đầu bị nổ tung hoàn toàn, óc bắn lên tận dây điện trên tường.
“Chuyện này…”
“Chẳng lẽ là bị quái vật khác giết chết hay sao?”
Nhóm đàn ông khôi ngô lực lưỡng có phần cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc này, Triệu Băng Băng bỗng cúi người xuống, lấy một túi nhựa bọc tay lại, lục lọi trong cái đầu nát bét một hồi, sau đó thu tay lại, ngón trỏ và ngón cái cầm một viên đạn đen nhánh.
“Bị con người giết!”
Bốn người trong nhóm của thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ nhìn thấy viên đạn, lập tức giật mình kêu lên.
Con ngươi của Triệu Băng Băng sáng lên màu xanh sẫm, nói khẽ: “Đây là đạn của súng, xét theo vị trí của viên đạn và nhiệt độ cơ thể của con quái vật thì nó vừa mới chết chưa đầy nửa tiếng đồng hồ. Nói cách khác, có người tới đây sớm hơn chúng ta nửa tiếng, cũng đi qua con đường này, hơn nữa, dựa theo hoàn cảnh xung quanh thì… con quái vật này hoàn toàn không phản kháng lại được là bao, phát súng này bắn trúng ngay điểm trí mạng trong đầu, lấy mạng nó trong chớp mắt, không cho nó có cơ hội giãy giụa…”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi giật mình nói: “Nửa giờ trước à? Sao có thể như vậy được, lúc đó anh vẫn luôn theo dõi chỗ này bằng ống nhòm mà, không thể nào có chuyện có người qua mặt được anh lẻn vào trong này!”
“Nếu cũng là người tiến hóa giống chúng ta thì sao?” Triệu Băng Băng nhìn thẳng vào anh ta.
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi ngẩn ra.
Triệu Băng Băng tiện tay vứt viên đạn đi, lạnh lùng nói: “Khả năng đặc biệt của người này rất có thể là tàng hình hoặc là đào đất nên mới có thể thoát khỏi sự theo dõi của anh, hơn nữa anh ta còn là một cao thủ sử dụng súng, biết rõ nhược điểm của con quái vật này. Em đang nghĩ có lẽ anh ta là một người giống em, là người có thị giác tiến hóa.”
“Sao vậy được!” Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng kinh ngạc nói: “Làm sao một người có thể có tới hai khả năng đặc biệt được chứ?”
“Không biết, xét trên khía cạnh di truyền học thì không thể nhưng mà hiện tại ngay cả một loại vi rút ngoài sức tưởng tượng như thế này còn có thể xuất hiện được thì chuyện xuất hiện người tiến hóa có hai loại năng lực chưa hẳn đã là không thể.” Triệu Băng Băng bình tĩnh nói.
“Người này tới đây làm gì? Chẳng lẽ cũng phát hiện nó giống chúng ta à?” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi cau mày nói, nếu là vậy thì có thêm một đối thủ mạnh tranh giành nó với họ.
Triệu Băng Băng lắc đầu nói: “Tỉ lệ này rất nhỏ, khoảng trên dưới 12.8%. Con cỏ biết đi đó vẫn luôn trong phạm vi theo dõi của em, nếu người này có năng lực ẩn thân thì chắc là em có thể phát hiện ra được. Cho nên rất có khả năng người này tới đây có mục đích khác. Còn rốt cuộc là gì thì em đoán có thể có liên quan đến quái vật ở đây. Có lẽ trên mình lũ quái vật này có thứ gì đó đáng giá để người này chú ý tới, thứ này rất có thể có liên quan đến tiến hóa.”
Nếu Lâm Siêu có mặt ở đây, nhất định anh sẽ thán phục trí tuệ của người phụ nữ này, cô ta đoán gần như đúng hết.
“Tiến hóa?” Mắt thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ chợt sáng lên, anh ta nói: “Nói vậy, trên mình những quái vật này có thứ có thể thúc đẩy chúng ta tiến hóa thêm một lần nữa à? Em có thể thăm dò ra là thứ gì không?”
Triệu Băng Băng nhìn lướt qua con quái vật bò sát, nói: “Không biết, ít nhất thì con quái vật này không hề có dấu vết bị mổ ra lấy mất thứ gì, cho nên toàn bộ đều chỉ là phỏng đoán của em. Có điều, em thấy tốt hơn hết là đừng tới gần người này. Em có cảm giác đối phương… rất nguy hiểm!”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi mỉm cười nói: “Cho dù lợi hại thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một mình, chúng ta có những năm người, hơn nữa còn có ba người là người có khả năng đặc biệt, lại có cả súng nữa, đối phương có ghê gớm cỡ nào thì cũng đều phải chết mà thôi.”
Triệu Băng Băng nhìn thẳng anh ta, nói: “Em không muốn rước thêm phiền toái, chỉ cần bắt được con cỏ biết đi đó là đã đủ cho chúng ta gây dựng được thế lực trong quân đội rồi.”
Thanh niên mặc áo khoác màu đỏ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng đành phải thở dài, cười miễn cưỡng: “Được thôi, nghe theo em.”
...
Lâm Siêu leo ra khỏi cống ngầm.
Căn cứ theo bản đồ trong trí nhớ, nơi này hẳn là khu động vật ăn cỏ hoạt động trong sở thú.
Có điều động vật ăn cỏ bị nhiễm vi rút thì cũng biến dị thành sinh vật ăn thịt hết rồi. Lâm Siêu chọn chỗ này chủ yếu là vì sinh vật ăn cỏ ở thời kỳ đầu khá yếu.
Mục tiêu của anh là thu hoạch “nguồn năng lượng gen” trong cơ thể chúng. Mặc dù thứ này không có hiệu quả bằng nguồn năng lượng trong cơ thể xác thối đặc biệt nhưng ưu điểm là có số lượng lớn, hầu như trong cơ thể mọi sinh vật biến dị đều ít nhiều gì cũng có một chút “nguồn năng lượng gen”.
Lâm Siêu phóng tầm mắt quan sát rừng cây và đồng cỏ rộng lớn.
Trong rừng thấp thoáng có vài cái bóng đang hoạt động, Lâm Siêu nói với chó hoàng kim: “Mày ở đây chờ tao.”
Chó hoàng kim ngoan ngoãn liếm giày của anh, gật đầu lia lịa tỏ ý anh cứ yên tâm đi đi.
Lâm Siêu xoa đầu nó, sau đó cột lên cổ nó một quả bom mini, nói nhỏ: “Nếu như mày định chạy trốn, quả bom này sẽ bùm một phát nổ bay đầu của mày đấy.”
Chó hoàng kim lập tức cứng đờ, lè lưỡi cũng không dám lè quá mạnh, nhìn Lâm Siêu đầy tội nghiệp, chớp chớp mắt tủi thân.
Lâm Siêu mỉm cười vỗ đầu nó, sau đó điều khiển ánh sáng để che giấu cơ thể của mình, lần mò đi về phía rừng cây.