Sau ba ngày đường, nhóm Lâm Siêu thuận lợi tới được Thiên Tân, nơi này chỉ còn cách căn cứ địa thủ đô nửa ngày đường.
“Người tiến hóa ở căn cứ địa có nhiều không?” Phạm Hương Ngữ đứng trên nóc một chiếc xe ngắm nhìn phương xa, trên gương mặt trắng như tuyết dưới lớp vải voan đen lộ ra đôi chút lo lắng.
Lâm Siêu ngồi trên nóc xe ăn mì ly, dưới mặt đất xung quanh ô tô có mấy chiếc đầu của bọn xác thối nằm lăn lông lốc, mùi máu nồng nặc nhức mũi không hề ảnh hưởng tới sự ngon miệng của anh, anh nhai thật kỹ vắt mì chiên, vừa ăn vừa nói: “Chắc là có rất nhiều, có điều cô không cần lo, ngoại trừ một ít năng lực hệ nhận biết cao cấp, những người khác không thể nhận ra giống loài của cô đâu.”
“Lỡ bị nhận ra thì sao?” Phạm Hương Ngữ vẫn thấy hơi bất an.
“Có tôi đây.” Lâm Siêu thuận miệng nói.
Ba chữ rất đơn giản nhưng Phạm Hương Ngữ nghe xong lại ngẩn ra, mấy giây đồng hồ sau, khóe môi trắng như tuyết của cô ta hơi cong lên nở nụ cười nhẹ nhàng, ngón tay trắng thanh mảnh phẩy phẩy, chục con xác thối đặc biệt sau lưng cô ta như thể đội cận vệ của nữ hoàng lập tức tản ra, động tác chỉnh tề lưu loát đi ra xa vài dặm giết bọn xác thối bị mùi hương của họ thu hút tới đây.
Suốt chặng đường này, họ đã có thu hoạch lớn. Thể chất của Lâm Siêu tăng từ 22 lần lên 26 lần. Ở giai đoạn hiện tại, thể chất như thế này chẳng khác gì quái vật hình người, ngay cả xe tăng cũng có thể lật tung!
Phạm Hương lợi dụng thi thể của các thú biến dị cỡ nhỏ như chuột xác thối, mèo vuốt máu để bồi dưỡng mười con xác thối đặc biệt này, thể chất trung bình khoảng gấp trên dưới 5 lần. Đợi đạt tới gấp 10, bọn chúng sẽ tiến hóa trở thành xác thối đặc biệt cấp E, năng lực đặc biệt chúng sở hữu sẽ được tăng cường mạnh.
Khi đó, năng lực tác chiến của mười con xác thối đặc biệt này có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ một đại đội được trang bị vũ khí đầy đủ!
Trong khoảng thời gian này, Lâm Thi Vũ vẫn luôn ở trong không gian độc lập làm thí nghiệm với tế bào của Vưu Tiềm. Mặc dù xác định được một số đặc điểm nhưng vẫn chưa đầy đủ, ví dụ như khi chị dùng dòng điện yếu kích thích tế bào, những tế bào này có thể chống cự lại, hơn nữa càng làm đi làm lại nhiều lần thì dần dà nó có thể hấp thụ được dòng điện!
Đây là chuyện phải là năng lực giả “điều khiển sét” mới có thể làm được!
Với những kết quả thí nghiệm hiện tại thì đã phát hiện ra tế bào của Vưu Tiềm có đặc điểm của bốn loại năng lực, các phương diện khác vẫn đang trong giai đoạn thí nghiệm. Bất kể thế nào, chỉ căn cứ vào những điều đã biết thì năng lực này đã được liệt vào loại hàng đầu!
Vưu Tiềm vẫn là thể chất gấp 3, trước khi phân tích ra năng lực của anh ta, Lâm Siêu không có ý định tăng cường cho anh ta bất luận điều gì.
Trải qua ba ngày ở chung, Vưu Tiềm đã dần hiểu rõ đặc điểm của mọi người trong nhóm Lâm Siêu, phát hiện ra bọn anh cũng không phải là người xấu thực sự. Điều này khiến lá gan của anh ta to lên, thường xuyên hỏi lung tung này kia, còn thỉnh thoảng đùa giỡn một chút với Phạm Hương Ngữ, có điều đáp lại anh ta luôn là trợn mắt và nắm đấm của Phạm Hương Ngữ.
Sau khi ăn xong, Lâm Siêu thấy sắc trời không còn sớm, đi tiếp có phần hơi nguy hiểm nên anh chọn một tiệm bánh kem ở gần đó tên là “Phù Lực Sâm Lâm” làm chỗ ở đêm nay.
Mở cửa tiệm bánh gato ra thì thấy trong tiệm có 3 bóng lưng đang đứng trước quầy, đang cúi đầu ăn gì đó. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, ba bóng lưng lập tức quay lại, đập vào mắt họ là 3 khuôn mặt mục rữa biến dạng, trong tay chúng đang cầm một bắp đùi trắng như tuyết, thịt trên đó đã bị gặm chẳng còn lại là bao.
Grào!
Ba nữ xác thối lập tức tấn công họ.
Không cần Lâm Siêu căn dặn, Phạm Hương Ngữ nghĩ trong đầu một cái, ba nữ xác thối lập tức đứng lại sau đó tự dùng tay bẻ gãy đầu mình.
Lâm Siêu đi qua thi thể của bọn nó ngồi xuống chiếc ghế ở sau quầy, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trên đường đi, anh đảm nhiệm vai trò chủ lực nên thể lực tiêu hao cực nhiều.
Phạm Hương Ngữ chỉ huy một con xác thối đặc biệt nhanh chóng dọn dẹp thi thể xác thối và một số hài cốt người trong tiệm. Mười con xác thối đặc biệt lập tức phân tán ra đi lang thang tuần tra xung quanh.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn dần, mùi mục rữa bay từ ngoài đường vào trong này.
Vưu Tiềm đóng cửa tiệm lại, kéo cửa cuốn xuống, sau đó châm một cây nến. Trong bóng đêm, ngọn lửa nho nhỏ lắc lư như thể có thể sẽ tắt bất kỳ lúc nào.
Phạm Hương Ngữ nằm trên bàn bánh kem, chống tay vào má, nghiêng người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vưu Tiềm một mình thấy chán, sau một hồi ngây người nhìn chằm chằm ngọn lửa cũng ngủ gật, cứ thế ngồi mơ màng thiếp đi dưới sàn nhà.
Đêm tối đi qua, cuối và bình minh cũng đến. Lúc Lâm Siêu mở cửa cuốn lên, anh lập tức nhìn thấy một bóng người ngồi ngủ dựa lưng vào bức tường bên ngoài, người đó chính là Diệp Phỉ.
Nghe thấy tiếng cửa kéo, Diệp Phỉ mơ màng dụi mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Lâm Siêu, lập tức cười nhe răng, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Lâm Siêu gật nhẹ đầu, sau đó quay đầu chào hỏi Phạm Hương Ngữ và Vưu Tiềm chuẩn bị xuất phát.
Vưu Tiềm ngậm một chiếc bánh mì trong miệng. Mặc dù trên bánh có dính một ít vi rút nhưng anh ta đã là người tiến hóa nên không thèm để ý, nhìn thấy Diệp Phỉ ngoài cửa, anh ta không khỏi giật mình hỏi: “Em gái à, tối qua em ngủ ngoài này à? Không sợ bị xác thối tha đi hả?”
Diệp Phỉ mỉm cười, nói: “Có anh ấy ở đây, tôi không sợ.”
Vưu Tiềm cảm thán nói: “Đã ba ngày rồi, thật uống công cô vẫn luôn đi theo, ăn sáng chưa? Đói chết đi được rồi phải không? Cho cô này.” Anh ta móc một trong chiếc túi trống du lịch màu xanh da trời đeo trên lưng ra một bịch mì ăn liền và một chai nước đưa cho cô ta.
“Cảm ơn.” Diệp Phỉ vội nói.
Vưu Tiềm cười ha ha một tiếng, nói: “Dù sao cũng đều là hưởng ké của anh ấy, tôi không xót chút nào, không cần cám ơn tôi.”
Diệp Phỉ cười thầm trong lòng, gật đầu.
Đúng lúc này, bỗng từ phía con ngõ đối diện có một bóng người lao ra ngoài, đó là một bé trai khoảng bảy, tám tuổi, người ngợm bẩn thỉu, quần áo dính đầy vết bẩn và lấm tấm vết máu tung tóe, thằng bé sợ hãi nhìn nhóm Lâm Siêu, thử thăm dò tới gần.
“Người sống sót?” Mọi người trong nhóm Lâm Siêu đều chú ý tới thằng bé.
Bé trai tới trước mặt mọi người, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi bánh kem và nước trong tay Diệp Phỉ. Thằng bé nuốt nước bọt, rụt rè hỏi: “Các, các anh chị có thể cho em một chút đồ ăn không?”
Lâm Siêu nhìn vào hàm răng thằng bé nói chuyện, nhíu nhẹ hàng mày, ánh mắt kín đáo lóe lên ánh sáng lạnh.
Diệp Phỉ thấy thằng bé có vẻ đáng thương, lập tức đưa bánh kem và nước của mình cho nó, đau lòng vuốt tóc thằng bé, nói: “Em cầm những thứ này đi ăn đi.”
Vưu Tiềm móc một chai nước và một túi bánh kem trong túi ra, nói: “Không đủ thì vẫn còn.”
Bé trai nhận bánh gatô và nước Diệp Phỉ cho lập tức ăn như hổ đói, thằng bé nhìn chằm chằm túi của Vưu Tiềm, ánh mắt lộ ra một chút tham lam.
Rất nhanh, bé trai đã ăn hết miếng bánh kem, thằng bé uống mấy ngụm nước, sau đó nhận bánh kem và nước Vưu Tiềm cho, lá gan cũng to lên không ít, cần thận nói: “Cảm ơn anh chị, các, các anh chị có thể giúp mẹ em không, mẹ bị ốm sắp chết rồi…”
Diệp Phỉ không chút nghĩ ngợi, lập tức đứng dậy, nói: “Ở đâu, dẫn chị đi.”
Vưu Tiềm vội vàng nói: “Tôi cũng đi và.” Vừa nói xong, bỗng nghĩ đến gì đó, lập tức nhìn Lâm Siêu hỏi ý anh.
Phạm Hương Ngữ hừ lạnh một tiếng định nói gì đó, Lâm Siêu đưa tay ngăn cô ta, lạnh nhạt nói: “Hai người đi đi.”
“Được.” Vưu Tiềm thấy anh đồng ý lập tức mừng rỡ.
Bé trai sợ hãi rụt rè mà nhìn Lâm Siêu và Phạm Hương Ngữ, hỏi: “Hai người không đi à?”
Phạm Hương Ngữ lạnh lùng nhìn thằng bé một cái, ánh mắt sắc như đao khiến thằng bé sợ hãi, bất giác lùi lại mấy bước, cuống quít cúi thấp đầu.
Vưu Tiềm và Diệp Phỉ hoàn toàn không suy nghĩ kĩ, lập tức kéo bé trai chạy như bay.
Nhìn bóng lưng họ xa dần, Phạm Hương Ngữ không khỏi hỏi Lâm Siêu: “Sao lại để bọn họ đi? Đứa trẻ này không phải người tốt, hàm răng toàn là mùi thịt người, chắc chắn nó từng ăn thịt người rồi, bọn họ đi tới đó rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, mặc dù Vưu Tiềm là người tiến hóa nhưng dù sao cũng chỉ có thể chất gấp ba thôi, quá yếu.”
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác