Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mặt Trái Của Sự Thật

Trong xưởng gạch cũ kỹ, hai nhóm người trang bị súng ống đầy đủ, mặt đối mặt. Ở giữa họ có đặt 20 thùng gỗ chất chồng lên nhau.

Morakat ra hiệu cho đàn em tiến lên mở thùng: “Các anh có thể kiểm hàng!”

Tên thủ lĩnh nhóm người còn lại cũng ra lệnh cho đàn em kiểm kê số lượng.

Nắp thùng mở ra, hàng loạt lọ thuốc có vỏ ngoài màu xám tro, được xếp ngay ngắn bên trong.

Morakat đột nhiên trầm giọng: “Đừng ngửi! Mùi hương của nó gây ra ảo giác, làm rối loạn chức năng thần kinh.”

Đối phương đang định mở lọ thuốc ra, nghe vậy liền dừng lại.

Kẻ cầm đầu giận dữ, lớn tiếng: “Các anh giỡn mặt với tôi à? Tác dụng phụ như thế này sao dùng được nữa?”

Morakat như đoán trước được phản ứng của đối phương, hắn bình thản giải thích: “Đợi qua 3 ngày có thể sử dụng bình thường, dù sao cũng là chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ chút tác dụng phụ thì có sao.”

Người kia cũng không phải ăn chay: “Ban đầu khi bên anh thoả thuận đâu có nói vậy. Trừ phi giảm 5% giá gốc, nếu không thì mang hàng về đi.”

Morakat không nhún nhường: “Đừng quên loại này do tổ chức Y sản xuất độc quyền, không lấy hàng chịu thiệt cũng là các người!”

Tên đó phất tay: “Không bán thì cướp, bọn mày là cái thá gì!”

Nhóm thứ ba xông vào hợp sức với đối phương, gϊếŧ tới đám người Morakat.

Đối phương người đông thế mạnh, chỉ cầm cự được 20 phút, Morakat buộc phải ra lệnh bỏ hàng rút lui.

Thủ lĩnh đối phương bước đến chỗ Tùng Đá đang đứng, cười hoà nhã: “Lần này phải cảm ơn anh Roy giúp đỡ. Chỉ cần sau này, anh Roy có yêu cầu gì chúng tôi thề chết trung thành.”

Tùng Đá chỉ gật đầu, rồi lại gần thùng hàng, chưa kịp nghe đối phương nhắc nhở đã mở lọ thuốc ra ngửi. Không có chất gây ảo giác gì cả, chỉ là mùi khét nồng nặc gây nhức mũi.

Tùng Đá nhíu mày: “Giả!”

Tên thủ lĩnh kinh ngạc lại gần: “Sao có thể thế được?”

Xác định lại lần nữa, hắn ta giận dữ nhấc chân đạp bay thùng gỗ: “Má nó! Tao biết lão ta không phải kẻ tốt lành gì mà. Lại còn dám đen ăn đen với ông đây. Lão già chó chết!”

Bên kia, Morakat sau khi trốn thoát vội vã về nước, liền báo tin dữ cho Pie.

Ông ta tức giận hơn bao giờ hết, những đơn hàng gần đây đều bị phá hoại, tài chính đứt đoạn. Nếu không có cách phá vỡ cục diện này, nhánh Y vất vả lắm mới cướp được của ông ta sớm hay muộn cũng bị Roy và Manh Tuấn xâu xé.

“Đã tra ra được ai chưa?”

Morakat cúi đầu đáp: “Là Roy, thưa thủ lĩnh!”

Nghe tới đây, Pie tay không bẻ gẫy gậy đánh gôn: “Lại là nó! Tao không làm gì nó còn tưởng là tao dễ chơi.”

Pie đột nhiên ngửa đầu cười lớn, ánh mắt loé lên những tia sáng hiểm độc: “Mẹ nó sống tốt quá đấy? Bà ta đáng lý không còn sống nữa mới phải.”

Morakat hiểu ý ông nhưng chuyện không đơn giản như vậy: “Thủ lĩnh! Hiện giờ Roy bảo vệ mẹ hắn kín kẽ, chúng ta muốn động vào bà ta rất khó.”

Pie không hài lòng nhìn đàn em bên cạnh: “Không động vào được mẹ nó thì ra tay với người bên cạnh bà ta, loại thuốc mới điều chế không phải dùng rất tốt sao?”

Tính kế xong, ông ta quay sang vỗ vai hắn, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng mang đậm ý tứ cảnh cáo: “Tôi không muốn mất một đầy tớ trung thành, đừng để tôi thất vọng!”

Morakat hiểu ý: “Vâng thưa thủ lĩnh!”

Morakat vừa rời đi không lâu, một người đàn ông trung niên mặc quần xà lỏn, khoác áo gió bước vào, ngồi xuống bên cạnh Pie: “Lâu rồi không gặp ông bạn, tính tình vẫn nóng nảy như trước!”

Pie giật mình nhìn hồi lâu mới nhận ra đối phương: “Sao ông đen như shit chó thế?”

Anh Ba nheo mắt: “Tôi khâu miệng ông vẫn còn kịp đấy!”

Pie không dám đùa giỡn với đối phương thêm nữa, chẳng ai chê mạng mình dài cả: “Chưa tìm được người à?”

Anh Ba uống hớp trà cho nhuận giọng: “Vẫn chưa! Bà ấy cố tình trốn tôi sao dễ tìm được chứ!”

Pie đăm chiêu nhìn sân gôn: “Ông bỏ cuộc đi là vừa, đến đứa em trai như tôi chị ấy cũng không thèm đếm xỉa. Một khi chúng ta bước chân vào con đường này đã định sẵn mất đi chị ấy mãi mãi.”

Anh Ba thở dài: “Tôi có muốn vậy đâu, chỉ trách tôi gặp bà ấy quá trễ, đến lúc muốn rửa tay gác kiếm cũng không kịp.”

Pie bật cười đồng cảm, người như họ càng si tình càng khổ sở.

Anh Ba đổi chủ đề: “Vợ ông thế nào rồi? Có nhớ lại gì không?”

Pie lắc đầu cười khổ: “Không nhớ gì cả, đến cả tôi bà ấy cũng không nhớ. Tên mối tình đầu kia mới là tình yêu đích thực của bà ấy.”

Anh Ba cắm thêm cho ông một nhát dao: “Tự làm tự chịu, còn ngồi đây than vãn cho ai xem?”

Pie cũng không ăn chay, chọc thẳng vào vết sẹo của đối phương: “Dù sao tôi cũng không bị con nhóc vắt mũi chưa sạch đè đầu cưỡi cổ, đến giờ vẫn không ngóc đầu lên được với người trong tổ chức. Nhưng phải công nhận, nó cũng khá thật đấy, có lần còn chơi tôi một vố.”

Anh Ba khinh thường nhìn Pie: “Do nó chưa để mắt đến ông thôi. Nếu nó thật sự nhắm vào ông, tôi đã phải thăm ông ở nghĩa trang rồi. Đừng ngu muội mà chạm vào vảy ngược của nó.”

Pie càng nghe càng hứng thú: “Lợi hại vậy sao? Có cơ hội phải gặp một lần mới được. Tiện thể ông gặp nó nhớ nói nó nương tay với tôi.”

Anh Ba cười khẩy: “Đừng mơ giữa ban ngày nữa. Nó với tôi chẳng ưa gì nhau, tôi mà nói với nó ông càng nguy hiểm hơn.”

Nhấn Mở Bình Luận