Edit: Vân Linh Nhược VũDiệp Lộ Vi và Lương Khải nghĩ sao cũng không ngờ hai người họ ăn dưa nửa ngày, bát quái cá cược thảo luận nhiệt liệt các thứ, cuối cùng người soái ca kia gọi lại là tiểu sư muội nhà họ.
Diệp Lộ Vi nhìn về phía Kỳ Nguyệt: "...???"
Không phải nói không có bạn trai à?
Lương Khải cũng nhìn cô: "...???"
Không phải ngại người đẹp trai nhiều phiền phức sao?
Quần chúng ăn dưa cũng nhìn: "...???"
Không phải "đẹp đi chăng nữa cũng không muốn" hả?
Đây là tiếng chuông biểu hiện cho câu "miệng chê nhưng cơ thể rất thành thật" đó hở?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Kỳ Nguyệt, mà cô lại ngơ ngác cầm di động, đại não trống rỗng.
Ờm...
Có thể đừng nhìn tôi được không?
Thật ra tôi cũng sợ lắm đó!
Cô chỉ đến đây ăn ké dưa mà thôi...
Vì sao... bạn gái lại là tôi?
Còn có tiếng chuông này nữa!
Tiếng nhạc chuông này...
Mợ nó khác gì hiện trường chết chóc không!!!
Cô gái tỏ tình thất bại hiển nhiên cũng bị cảnh này làm giật mình.
Cô ta nghĩ Cố Hoài không có bạn gái, cho nên không ngại tra hỏi, sao lại ngờ đối phương nói đến thì đến ngay.
Đèn flash cũng không nháy nhanh như vậy đâu!
Cô gái kia sửng sờ một hồi mới lấy lại tinh thần. Nhìn một tay cầm di động, tay kia cầm hạt dưa của thiếu nữ đang đứng trên ghế, biểu cảm của cô ta khó có thể hình dung: "Cô... cô chính là bạn gái của Cố Hoài?"
Nhìn bộ dạng ăn dưa chuyên nghiệp của Kỳ Nguyệt, quần chúng kinh ngạc chặc lưỡi.
Bạn gái chính quy của người ta đang ăn dưa tại hiện trường?
Đây có lẽ là "cuộc gọi nhanh nhất lịch sử" nhỉ?
Mắt thấy mình còn đứng trên ghế cầm hạt dưa, Kỳ Nguyệt quả thực ngại đến mức hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào.
Chuyện đã tới nước này, cũng không còn cách nào, Kỳ Nguyệt chỉ đành bình ổn lại cảm xúc, nhanh nhảu nhảy xuống ghế, trả lại hạt dưa cho Diệp Lộ Vi, sau đó chạy qua chỗ Cố Hoài.
"Khụ, tớ tới rồi."
Đuôi mày Cố Hoài hơi nhướn lên, anh hạ giọng mở miệng: "Không ngờ... bạn gái tuân thủ lời hứa vậy đó."
Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu, bất đắc dĩ buông tay, đáp: "Đương nhiên rồi... có phải trùng hợp lắm không... đúng lúc tớ đang ăn dưa... ặc không phải, đúng lúc tớ đang ở gần đây..."
Cố Hoài cười nhẹ: "Xin lỗi, chun buộc tóc không dùng được, chỉ đành gọi điện tìm chủ nhân của nó thôi."
Kỳ Nguyệt vừa cổ vũ cho bản thân vừa trượng nghĩa nói: "A... không sao! Yên tâm giao cho tớ! Chuyện nhỏ thôi mà!"
Thấy Kỳ Nguyệt và Cố Hoài dùng giọng điệu thân mật nói chuyện với nhau, sắc mặt cô gái kia hơi khó coi, cô ta hỏi lại lần nữa: "Cô thật sự là bạn gái anh ấy?"
Kỳ Nguyệt vô cùng chuyên nghiệp tiến lên một bước, chắn trước mặt Cố Hoài, trả lời cô ta: "Ngại quá, đúng vậy, góc tường do tôi đào, thạch anh cũng là tôi trộm!"
Cô gái siết tay: "Được! Nếu cô nói vậy, vậy cô tỉ thí với tôi đi!"
Kỳ Nguyệt chớp chớp mắt: "Tỉ thí với cô?"
Cô gái lạnh mặt: "Đúng! So bắn súng với tôi!"
Kỳ Nguyệt câm nín: "Nhưng, tôi không biết bắn súng."
Cô gái nhíu mày, ánh mắt ngập tràn vẻ nghi hoặc: "Cô không biết bắn súng? Cô không biết Cố Hoài thích con gái chơi bắn súng giỏi sao?"
Cố Hoài thích con gái chơi bắn súng giỏi?
Chẳng lẽ vì tài bắn súng của anh tương đối nát, nên mới thích người chơi súng lợi hại, bù trừ lẫn nhau sao?
Kỳ Nguyệt trầm ngâm một lúc lâu mới đáp: "Ngại quá, vị tiểu thư này, tuy tôi không biết bắn súng, nhưng Cố Hoài vẫn thích tôi, tôi cũng đâu có cách nào, vậy có phải chứng minh tôi chính là chân ái của Cố Hoài không?"
K.O!!!
Sắc mặt cô gái kia tái xanh, biểu cảm khó coi như bị người ta hung hăng đâm một dao vào ngực.
"Cô!!!"